Đêm Dài Sẽ Rõ – Chương 5

Vẫn là câu đó, không có bằng chứng!

Suy cho cùng, lúc đầu chính bởi vì không có chứng cứ chết tiệt đó, một trẻ có tương lai tươi sáng mùa hè năm đó, trở nên héo mòn.

Mà hung thủ lại sống tự do tự tại  ở nước ngoài nhiều năm.

Trái lại, tôi kẻ bắt nạt, cảnh sát cũng không tìm ra bằng chứng nào.

Vậy đây có coi là, trả thù thành công không?

Cảnh sát Lương bật : “Sau khi nghe quá khứ của , bây giờ điều tra chân tướng của vụ án này khiến tôi lại có chút mâu thuẫn..”

Lại muốn giở trò cũ?

Lần này, tôi sẽ không trúng chiêu nữa đâu.

Giơ tay thời gian.

Tin tức Lý Sơ Nhiên chết, người nhà ta chắc đã biết hết rồi đi.

Một nữ cảnh sát từ từ đi đến :”Đội trưởng Lương, có người báo án.”

“Không thấy tôi đang bận sao? Giao cho người khác … “

Nữ cảnh sát vội :”Là người nhà của Lý Sơ Nhiên báo án, con họ, trước đó bị người ta bắt cóc, hơn một tuần rồi.”

“Được, tôi qua đó ngay.”

Vừa đi hai bước, cảnh sát Lương quay đầu lại tôi một cái.”

Tôi gật đầu :”Yên tâm, gần đây tôi sẽ không đi đâu cả.”

13

Về đến nhà không lâu, chuông cửa vang lên.

“Xin chào, giao đồ ăn!”

Tôi nhấc túi rác đã chuẩn bị từ trước, đến trước cửa.

Một thanh niên giao hàng bị rám nắng, đưa một cái túi đóng gói.

Mở ra một cái, bên trong là một cái hộp giữ nhiệt bằng thép không gỉ quen thuộc.

“Xin hỏi là Lâm đuôi 7936 phải không?”

Anh nhỏ giọng :”Đồ ăn hôm nay thanh đạm, tôi không bỏ nhiều nước tương.”

“Đúng rồi, giúp tôi đặt ở trước cửa nhé.”

Tôi liếc hành lang, thấy ở đó không có ai, liền hạ giọng: “Tình hình đang căng thẳng, đến đây gì?”

“Đột nhiên không đến, lại càng dễ bị nghi ngờ.”

“Anh trai đợi một chút, phiền giúp tôi đem túi rách này xuống dưới không?”

Anh nhe hai hàm răng trắng, mỉm với tôi gật đầu,  nhanh chóng giải thích:

“Mưa lớn chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi, mọi chuyện đều ổn, em đừng lo lắng.”」

“Cảnh sát sẽ sớm xác định kẻ sát Lý Sơ Nhiên, em vẫn an toàn.”

Tôi nắm chặt túi rác trong tay, mắt đỏ hoe, không đành lòng buông ra.

Cho dù đối mặt với ở khoảng cách gần… chỉ thêm một giây thôi, tôi cũng có thể bị trầm luân vào sự dịu dàng mà trước đây chưa từng mơ tới.

“Chúc ăn ngon miệng, phiền cho đánh giá 5 sao, cảm ơn.”

Anh ấy giật lấy túi rác từ tay tôi, do dự một chút, rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi.

“Tiểu Thất trước đây rất kén ăn, luôn không chịu nghe lời, gầy gò, đừng học ấy.”

“Ngoan, nhất định phải nhớ... ăn cơm đúng giờ.”

Tôi vâng vâng gật đầu, nước mắt trực chờ trào ra.

Mãi đến khi bóng dáng đó biến mất hồi lâu, tôi mới nhớ đóng cửa.

Đúng lúc này mẹ chồng tôi, Vương Quyên đột nhiên xông vào.

Bà ta giống như một con chuột sợ hãi, hoàn toàn mất đi vẻ uy phong trước đây.

“Hình như cảnh sát đang tìm tao, tao phải sao đây?”

Xem ra kế hoạch vẫn đang diễn ra suôn sẻ.

Bà hoảng loạn đi đi lại lại trong phòng khách.

“Tao rõ ràng chỉ bắt Sơ Nhiên thôi, mày có thể chứng, có phải không?”

Tôi mặt không cảm :”Cái này con không biết.”

Vương Quyên nghe xong, cơ thể chấn , tôi đầy hận thù :”Mày cái gì?”

“Con  , con không biết!”

“Đồ khốn! Đồ con đĩ!”

Vương Quyên đá văng xe lăn, tức giận chửi bới: “Lẽ nào không phải là do mày xúi giục tao sao?”

Tôi cố chịu đau, mỉm : “Con  chỉ , người Trịnh Hạo và nhà họ Trịnh các người thành ra như , là con nghiện Lý Sơ Nhiên.”

“Về phần ta sao lại bị chặt thành từng mảnh, bà có thể hỏi con trai ngoan của bà.”

Bà ta tỏ vẻ khó tin: “Hạo Hạo Sơ Nhiên? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Sau đó trừng mặt, đột nhiên bước tới tóm lấy cổ tôi.

Dập đầu vào cạnh bàn, mùi máu tanh nồng nặc.

Tôi cảm thấy ngày càng khó thở, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.

Khuôn mặt già nua dữ tợn trước mặt, xấu xí vặn vẹo, tràn đầy hận ý.

“Con khốn, con khốn! Mày gài bẫy tao?”

“Hạo Hạo cũng là do mày chết, có phải không?”

“Lúc đầu không nên nghe con trai tao, chỉ khiến mày tàn phế.”

“Nên đụng chết mày như bố mẹ mày , trực tiếp tông chết, để cả nhà mày đoàn tụ với nhau!”

14

Lúc tỉnh lại, là một tuần sau.

Tôi phát hiện bản thân đang ở bệnh viện, trên đầu còn đang băng bó.

Bên cạnh giường bệnh, là nữ cảnh sát quen mặt.

“Cô tỉnh rồi à? Tốt quá, y tá đã kiểm tra tổng thể rồi, không sao cả.”

“Hơn nữa, đội trưởng Lương của chúng tôi sắp đến, đừng sợ, không sao đâu…”

Nữ cảnh sát mỉm , mắt bắt đầu đỏ lên.

“Chồng , đúng là một tên cặn bã! Đáng chết!”

Nữ cảnh sát nghiến răng.

Có thể thấy, trong mắt ấy đầy sự tiếc thương và tức giận.

Là phát hiện bí mật trên cơ thể tàn tật của tôi sao?

Biết tôi không chỉ là người khuyết tật, mà còn là một phụ nữ khiếm khuyết?

Vụ tai nạn ô tô thảm khốc năm đó, đã gãy cột sống thắt lưng của tôi.

Nó cũng lấy đi tử cung của tôi.

Có lẽ là biết rằng tôi không có tử cung, mà bởi vì thân thể chịu tổn , ngay cả việc cho con bú cũng không ?”

Lúc đó bởi vì trời nóng, tôi ở nhà chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, không mặc áo ngực.

Khi Trịnh Hạo về, cảm thấy tôi dựa vào cửa quá sát, không giữ ý tứ.

Vì thế, ta đã cầm chiếc kéo lên, rằng kiếp này tôi đừng mong quyến rũ đàn ông nữa.

Cơn đau cắt da cắt thịt đó, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...