“Nhưng nghe sau khi thôi học đã vừa học vừa , còn lấy giấy nhập học của trường Harvard rồi?”
“Lý do gì khiến không đi nữa, lựa chọn ở nhà bà nội trợ bình thường?
Đây lẽ nào … không phải vừa đã biết hay sao?
Nhìn thấy vị cảnh sát kinh nghiệm đầy mình này, lúc này lại có chút bực bội.
Sờ đôi chân teo tóp trên xe lăn, tôi :”Đó lại là một câu chuyện khác.”
Ông nghe xong thì giật mình, khuôn mặt tỏ ra hối lỗi.
“Vậy thì hãy về chuyện giữa và Lý Sơ Nhiên… ừm… trước đây đi.”
8
Địa điểm lần đầu tiên gặp Lý Sơ Nhiên, là ở nhà vệ sinh nữ tầng 3.。
Cô ta kém tôi 3 khóa, theo lý mà , tỉ lệ gặp phải trong giờ ra chơi không lớn.
Sau lưng ta còn có 5 6 tùy tùng, thuộc kiểu lấy nhiều thắng ít.
Hậu quả của việc phản kháng, chính là đồng phục trường bị xé rách, đầu tôi bị nhấn vào trong bồn cầu.
Lúc nhấn nút xả bồn cầu, nước tiểu và các thứ bẩn khác, bắn lên hết mặt tôi.
Sau đó mãi đến khi tôi bị ta kéo rách vài mảng da đầu lớn, lại bị một nhóm người thay phiên nhau tát hơn 10 phút.
Lúc này ta mới dẫm lên ngón tay cầm bút của tôi, từ trên cao xuống, lộ ra một điệu của kẻ chiến thắng.
“Thành tích tốt thì ghê gớm lắm à, đứng đầu toàn trường thì sao chứ? Bây giờ còn không phải kêu như chó sao.”
Lúc chiếc bật lửa chống gió đốt lên cổ tay tôi, tỏa ra mùi khét của thịt nướng.
“Sau này, cách họ tôi xa một chút! Nghe rõ chưa hả?”
“Nếu không vị trí nướng thịt lần sau, chính là khuôn mặt đĩ thỏa này của đó.”
Tôi vạch vết sẹo xấu xí ở cổ tay ra cho cảnh sát Lương xem, chứng minh lời tôi là thật.
“Ồ, đúng rồi, họ của ta chính là chồng hiện tại của tôi, Trịnh Hạo.”
Cảnh sát Lương cau màu, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
9
Năm đó, Trịnh Hạo đột nhiên tặng cho tôi một chiếc điện thoại IP 6s đời mới nhất.
Món quà quá đắt, là thu nhập ba tháng trời của cả bố mẹ tôi gộp lại.
Tôi lựa chọn trả lại cho ta ngay lúc đó.
Cảnh này, vừa hay bị Lý Sơ Nhiên đến đưa hoa quả thấy.
Cô ta cảm thấy tôi quá mưu mô, đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Chỉ thôi, tôi bị trúng, từ tươi lai tươi sáng rơi xuống vực sâu thăm thẳm.。
Mà nguyên nhân bắt nguồn mối quan hệ của tôi và Trịnh Hạo, chính là, trò đánh cược giữa ta và đám bè giàu có.
……
“Thế nên nguyên nhân thôi học là vì cái này?”
Lúc cảnh sát Lương hỏi câu này, khuôn mặt của Tiểu Thất hiện lên trước mặt tôi.
Tôi bỗng cảm thấy đau như dao cắt vào tim.
“Không phải, là do tôi bị người ta tung tin đồn.”
Cảnh sát Lương tò mò hỏi :”Tung tin gì?”
“Giết người.”
Bọn họ ai cũng đứng lên , là tôi đã Tiểu Thất.”
Tiểu Thất, là người duy nhất của tôi năm đó.
Lúc tôi bị sỉ nhục, bị đánh và đe dọa, từ đầu đến cuối ấy đều ở bên cạnh tôi.
An ủi tôi, cổ vũ tôi, cùng tôi đối đầu với đám bạo lực học đường.
Mặc dù số người chênh lệch rất nhiều, chưa từng khuất phục.
Cô ấy rơi từ trên cao xuống, cổ bị gãy, cơ thể nhỏ bé bị đứt đoạn.
Mang theo lời hẹn cùng nhau vào Thanh Hoa, giống như một chiếc lá rơi, rơi vào trong cơn gió mùa hè năm đó.
Sân thượng nơi Tiểu Thất rơi xuống, là căn cứ bí mật của Lý Sơ Nhiên.
Lúc đó không có ai tận mắt thấy.
Chính xác mà , là không có ai dám đứng ra tố cáo Lý Sơ Nhiên.
Vì thế, sau khi điều tra, cảnh sát kết luận đây là vụ tự sát.」
“Lâm Hiểu Hiểu, em nên nghĩ cho bộ mặt của nhà trường, đừng tiếp tục rắc rối nữa có không??”
“Kì thi đại học sắp đến rồi, thần kinh của mọi người đều rất căng thẳng.”
“Em rắc rối như , thầy chủ nhiệm, áp lực của thầy rất lớn.
Thầy chủ nhiệm đến khuyên tôi, hiệu trưởng cũng đến tìm tôi thương lượng riêng.
Tự sát, với bọn họ mà , đó là kết luận ít ảnh hưởng nhất đến dư luận.
10
Lúc đó tôi mới hiểu rõ, sức phản kháng điên cuồng của những con người nhỏ bé, là thứ nhỏ nhặt không đáng .
Còn câu sự phản hồi bên phía cảnh sát chỉ luôn là bốn chữ : Không có bằng chứng.
Không biết từ lúc nào, trong trường bắt đầu truyền nhau những câu .
Nói tôi vì để bảo vệ vị trí đứng đầu trường, cũng vì để bảo vệ danh sách tuyển thẳng duy nhất, đã Tiểu Thất.
Cho dù trước đây, mọi người đều biết, tôi và ấy là bè tốt.
“Mấy hôm trước, tôi đã xem một bộ phim quốc gia.”
“Có một câu thoại trong đó là : Lúc mở miệng một người phụ nữ là , cho dù ấy có phải hay không, thì cũng đã là như rồi.”
Lúc đến đây, vẻ mặt của cảnh sát Lương đã có chút , hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
“”Sau đó, đã bị ép thôi học?”
Tôi hít mũi, gật đầu.
Bạn thấy sao?