Đi câu cá, lại câu một phần thân thể của… chồng tôi.
Kì lạ là, thi thể đã bị cắt thành nhiều mảnh, và ném xuống cống nước.
Ồ, hóa ra là do nước dâng cao sau trận mưa lớn đêm qua.
Bây giờ ở tất cả các hồ trong thành phố đều có dấu vết của ta.
Anh ta đây cũng tính là đạt những điều mình muốn.
Dù sao thì, lúc đầu vì để đi câu cá.
Anh ta đã treo tôi lên, đánh suốt ba ngày trời.
1.
Tôi ngồi trên xe lăn, bị công an đưa đến đồn cảnh sát.
“Cô là người chưa từng đi câu cá, sao đột nhiên lại muốn đi?”
Vị cảnh sát thẩm vấn tôi, vẻ ngoài luộm thuộm, quầng thâm mắt hiện rõ.
Nhưng đôi mắt đó rất sắc bén, dường như có năng lực thấu lòng người.
“Chồng tôi, rất thích đi câu cá.”
“Anh ấy đi công tác mấy ngày rồi, một mình tôi ở nhà không có việc gì .”
“Đồ câu cá trong nhà rất nhiều, tôi lấy bừa một cái đi chơi mà thôi.”
Cảnh sát Lương trầm ngâm một lát :"Đi lại không thuận tiện, còn chơi trò câu cá hoang dã?”
“Chồng tôi , câu cá ngoài tự nhiên mới thú vị.”
“Bởi vì ta vĩnh viễn không biết, nhấc cần câu lên sẽ là thứ gì.”
Giống như lần này, thứ câu lên.
Là mảnh thi thể bị cắt nát của ta.
2
Đột nhiên có thứ gì đó phập phồng trôi màu đen, tôi cho rằng đã câu cá lớn.
Kéo mạnh một cái, cần câu đã căng như dây cung.
Bạn câu cá bên cạnh thấy , rất đố kỵ.
Dù sao thì, tôi chỉ là một người mới.
Còn là một phụ nữ khuyết tật… ngồi xe lăn.
Bạn câu cá có lòng tốt giúp tôi kéo lên, còn giỡn.
“Mọi người đều cá chết há miệng, thu cần về nhanh.”
“Cô còn may, chỉ là một túi nilon đen, chỉ là hơi nặng và kì lạ.”
Rất nhanh, bọn họ không nổi nữa.
Lúc mở túi nilon ra, mười mấy người ở hiện trường đều nôn ói.
Đó là một mớ nội tạng, và một đoạn cánh tay.
Mùi thối bốc lên, khiến người ta nhức mắt.
3
“Cảnh sát à, đó là toàn bộ quá trình tôi phát hiện ra mảnh thi thể.”
Cảnh sát Lương tôi một cái, lại hỏi:”Chồng không khi nào về sao?”
Tôi lắc đầu.
“Đàn ông trong nhà đi công tác lâu như , cũng không gọi điện hỏi thăm sao?”
Vị cảnh sát này đang thăm dò tôi?
Lúc hỏi, ánh mắt của ông ta không rời khỏi mắt tôi.
Thực ra, trong khoảnh khắc thấy mảnh thi thể kia, tôi thực sự thấy có chút ngoài ý muốn.
Vết sẹo quen thuộc trên cánh tay kia, là chồng tôi tự rạch.
Lần đó lúc tôi nhắc đến chuyện ly hôn, ta lúc đầu còn rất ngạc nhiên, kiên quyết không đồng ý.
Sau khi đe dọa không thành, ta bắt đầu khóc lóc nhận sai.
Vừa dùng dao rạch bản thân.
Vừa khóc, sau này sẽ không đánh vào mặt tôi nữa.
Trước đây, ta từng nhắm vào má trái của tôi, tát liên tiếp hơn 100 cái.
Tất nhiên, ta cũng từng dùng cánh tay này, ân cần cảm, nhẹ nhàng chiều chuộng tôi.
4
“Đàn ông mà, ghét nhất là đang bên ngoài, mà vợ suốt ngày gọi điện thoại kiểm tra.”
“Về mặt này, tôi tự nhận thấy mình rất tốt.”
“Sớm vài hôm muộn vài hôm, ta sớm muộn gì cũng về, không phải sao?”
Tôi bình tĩnh, mỉm trả lời.
Mặc dù, trong lòng tôi vô cùng rõ…
Người đàn ông kia, vĩnh viễn… vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Cảnh sát Lương nghe xong, vẻ mặt kì lạ.
Không biết có phải vì, câu này của tôi chạm đến tim ông không.
Rất nhanh, ông lại thay đổi kế sách.
“Chồng … bình thường có sở thích gì?”
Trong lòng tôi nghĩ, thì rất nhiều rồi.
Sau khi kết hôn một năm, ta đã bộc lộ bản tính.
Ngày đêm ra vào sòng bạc.
Thắng tiền, truy hoan hưởng lạc, cả đêm không về.。
Thua thì đỏ mắt trở về, tìm tôi phát tiết.
Tay chân đá, lấy roi da đánh, đun nước sôi dội lên lưng, ép ăn gián sống…
Sau khi thua hết tiền bạc, lại ham mê câu cá.
“Thích đánh phụ nữ, có tính không?”
Cảnh sát Lương nghe xong lại sững người, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Là bởi vì sở thích đặc biệt này sao?
Hay là tôi đã trực tiếp với ông, cơ người của mình.
5
“Mảnh thi thể là của chồng , ta chết rồi.”
“Ồ… thật tốt.”
Câu trả lời này, lại khiến ông lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn.
Tôi , giải thích :”Một người phụ nữ quanh năm bị bạo hành gia đình, đột nhiên nghe thấy tin chồng mình bị người ta xẻ xác phanh thây.”
“Cảnh sát Lương, nếu là ông, ông sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Đau khổ rơi nước mắt? Hay là vỗ tay vui mừng?”
Lần này, cảnh sát Lương triệt để yên lặng.
Sau đó, ông đẩy một bản ghi chép đến trước mặt tôi.
Sau khi kí xong thì đi ra ngoài, cảnh sát Lương đột nhiên gọi tôi:
“Cô Lâm, thời gian này, đừng tùy tiện rời khỏi thành phố.”
“Vụ án cảm nếu như không có tiến triển mới, chúng tôi bất kì lúc nào cũng sẽ mời đến phối hợp điều tra.”
Tôi chỉ vào đôi chân tàn tật của tôi :”Tôi như , có thể chạy đi đâu chứ?”
Vụ án đời người thân là vụ án mạng có rất nhiều loại, tôi đương nhiên trở thành đối tượng bị nghi số một rồi.
Cái này không hề ngoài dự đoán.
Bạn thấy sao?