Bà ấy tiếp tục đứng lên, lớn: "Tôi chưa bao giờ cho rằng một tốt hay xấu phải phụ thuộc vào việc ấy có biết chơi những nhạc cụ cao sang, hay tham gia những môn thể thao quý tộc. Có gì sai khi nhảy những điệu nhảy sôi ? Ai quy định rằng những nhảy những điệu nhảy đó là hư?
"Gần đây tôi cũng đang học nhảy cùng Điềm Điềm, tôi cũng thích điệu nhảy này. Vậy nếu tôi nhảy, tôi cũng trở thành một người phụ nữ xấu xa, không yên phận sao? Lúc nãy không phải các người rất hả hê hay sao? Sao bây giờ lại im lặng rồi? Nếu có gan thì cứ chỉ vào mặt tôi mà đi."
Không ai dám lên tiếng. Bà Chu không chỉ có hậu thuẫn của nhà họ Phó mà bà ấy còn là một nữ doanh nhân mạnh mẽ từ thời trẻ, ai cũng e dè khi đắc tội với bà ấy.
"Không ai quy định một phải như thế nào mới gọi là ngoan hiền. Mỗi bông hoa đều có một vẻ đẹp riêng, mỗi đều có nét đẹp độc đáo của mình, những kẻ tầm thường đương nhiên không thể thấy vẻ đẹp đó."
Bà Chu quét mắt khắp hội trường, thấy không ai dám lên tiếng thì hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng, Tề Hạo vẫn không chịu xin lỗi. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta đã uống quá nhiều rượu, sau khi bị đánh vài cú, ta ngất lịm đi. Mẹ của Tề Hạo vội vàng đưa ta đến bệnh viện.
18
Khóa học kết thúc, tôi dọn ra khỏi nhà họ Phó.
Lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, Tề Hạo, người đã nấp trong bóng tối ở cầu thang từ lâu, bất ngờ lao tới.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, đóng sầm cửa lại.
Bộp… bộp… bộp…
Tề Hạo vẫn tiếp tục đập cửa, gào thét một cách không rõ ràng: "Chử Điềm, mở cửa ra! Chử Điềm! Chử Điềm, tôi…hức… tôi sai rồi, tha thứ cho tôi không? Tất cả là do Sở Điềm …hức…!
"Chử Điềm! Con đĩ! Trốn trong đó không mở cửa ra chắc chắn là đang giấu đàn ông rồi! Mày chờ đó, lát nữa tao sẽ hết bọn mày!"
"Chử Điềm... Chử Điềm... Mở cửa ra đi, tôi những lời đó chỉ là tức giận thôi, không thể đối xử với tôi như ..."
Điên rồi! Điên rồi! Chắc chắn Tề Hạo phát điên rồi!
Lúc thì chửi rủa tôi, lúc thì quỳ xuống van xin tha thứ.
Tôi vội vàng lôi những đồ vật nặng đặt chắn trước cửa rồi nhanh chóng gọi cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, từ ngoài cửa vọng vào tiếng rên rỉ của Tề Hạo, ta gào thét: "Phó Hằng! Lại là mày! Thằng khốn cướp phụ nữ của tao! Mày..."
Những lời còn lại, Tề Hạo không kịp hết thì ta đã bị Phó Hằng đập một phát vào gáy mà ngất lịm.
Cảnh sát đến rất nhanh. Khi đến đồn cảnh sát để biên bản, người đến sớm nhất là Sở Điềm.
Cô ta vừa bước vào đã chạy thẳng đến bên Tề Hạo đang bất tỉnh, nước mắt lã chã: "Anh Tề Hạo..."
"Đừng khóc nữa, người ta chưa chết đâu mà như tang lễ . Người này là trai của à?"
Sở Điềm gật đầu, viên cảnh sát nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: "Đã có rồi mà còn đến nhà người khác rối."
"Không... không phải như ! Anh Tề Hạo rất tôi, lúc trước ấy chỉ tìm một người có tên giống tôi để trêu tức tôi thôi, tôi mới là người ấy ! Tất cả là do ta dụ dỗ ấy!"
Trời ơi, tôi bực mình quá!
Nếu không phải đang ở đồn cảnh sát, không thể đánh nhau, lại là con , tôi đã chẳng nương tay đâu.
"Cái gì mà tôi quyến rũ ấy? Cô mắt mù rồi thì đừng có coi ai cũng ngu cả. Đồ mà say đắm ấy đối với tôi chẳng khác nào rác rưởi. Rác rưởi đấy, hiểu không? Loại rác độc , không thể tái chế đấy."
Phó Hằng ngồi bên cạnh tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, tôi bắt gặp nụ ấy ngay lập tức. Anh vô tội chớp mắt, ra vẻ như mình chẳng gì cả.
Sở Điềm không thể chấp nhận người đàn ông mà ta lại bị người khác xem như rác rưởi. Cô ta cho rằng tôi chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn.
Với vẻ không phục, ta : "Sao có thể không Tề Hạo ! Anh Tề Hạo tốt lắm mà, đẹp trai, sự nghiệp thành công, gia đình giàu có, lại còn rất hào phóng. Số tiền đầu tư vào những quán bar kia đều do Tề Hạo cho đấy! Anh ấy không đòi lại đã là tốt lắm rồi."
Thấy ta còn định kể thêm về những ưu điểm của Tề Hạo, tôi đành ngắt lời: "Dừng lại đi! Tất cả số tiền đó đều là của tôi, khi Tề Hạo, tôi chưa bao giờ nhận một đồng nào từ ta cả."
"Không thể nào..." Giọng điệu của Chử Điềm yếu dần. "Dù sao thì cũng không giành giật Tề Hạo với tôi! Hai người đã chia tay rồi, ấy là của tôi!"
Trời ơi, nàng này đúng là cứng đầu.
Tôi bất lực, tiến lại gần Phó Hằng, hỏi một câu: "Người của , mượn không?"
Mắt Phó Hằng lấp lánh, gật đầu mạnh.
Bạn thấy sao?