Tôi vội vã lên lầu, không để ý thấy Phó Hằng đang đỏ mặt, liếm phần kem dính trên ngón tay mình.
Anh khẽ nhắm mắt lại, thật ngọt.
16
Tôi gặp lại Tề Hạo trong một buổi dạ tiệc trang sức.
Anh ta tay trong tay với Sở Điềm, còn tôi thì đi cùng Phó Hằng.
"Chử Điềm! Cô thật là đê tiện! Không có đàn ông thì không sống nổi à? Mới chia tay tôi có bao lâu mà đã vội vàng cặp kè với người đàn ông khác rồi hả? Á!"
Câu chửi bới thô tục của Tề Hạo bị bay bởi cú của Phó Hằng. Anh ta ngã sõng soài xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Những cú tiếp theo của Phó Hằng đều hướng thẳng vào mặt Tề Hạo, không hề có chút nương tay:
"Miệng lưỡi của mày thật bẩn thỉu! Nếu không muốn tôi đưa mày đi gặp ông nội mày thì tốt nhất nên câm miệng!"
Cú này có vẻ khiến Tề Hạo tỉnh táo lại đôi chút. Nhưng khi Sở Điềm đỡ ta dậy, thấy tôi đang đứng sau lưng Phó Hằng, ta lại phát điên:
"Chử Điềm, lại đây! Chừng nào tôi chưa đồng ý chia tay thì vẫn là của tôi. Cô có gì khác với một con đàn bà hư hỏng!"
Bốp!
Trước khi Phó Hằng kịp ra tay, tôi đã tát thẳng vào mặt Tề Hạo.
Tề Hạo nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu khiến Sở Điềm hét lên thất thanh.
Sự náo loạn nhanh chóng thu hút sự ý của bố mẹ Tề Hạo.
Nhìn thấy con trai mình bị thương và chảy máu, mẹ Tề Hạo đau lòng như cắt.
Sở Điềm nhân cơ hội này liền đến tố cáo tôi ta cố bỏ qua cú của Phó Hằng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi vì cho rằng tôi dễ bắt nạt.
Nghe xong lời kể của Sở Điềm, mẹ Tề Hạo tức tốc xông đến định tát tôi một cái đã bị Phó Hằng chặn lại: "Bà Tề, bà nên bắt con trai mình xin lỗi Chử Điềm trước đã."
Bà ta tức giận hét lên: "Xin lỗi? Cậu đang à? Con bé tiện nhân này đánh con trai tôi, tôi còn chưa bắt nó đền tội, lại còn bắt con trai tôi xin lỗi nó? Không đời nào! Dù nhà họ Phó có quyền thế đến đâu cũng không thể bao che cho một con tiện nhân như !"
Tiếng ồn ào quá lớn, Phó Phù và bà Chu đang mang bánh ngọt đến cho tôi cũng vội vã chạy đến.
Nghe thấy tiếng chửi bới của mẹ Tề Hạo, bà Chu liếc bà ta một cái đầy khinh bỉ rồi nắm lấy tay tôi, còn Phó Phù đứng chắn trước mặt tôi.
"Bà Tề cứ mở miệng ra là chửi người ta là tiện nhân, thật là giáo dục! Đứa bé Điềm Điềm của chúng tôi ngoan ngoãn lắm, nếu không phải có người nào đó không biết trời cao đất dày mà chọc tức trước thì sao nó lại ra tay. Hay là chúng ta nên hỏi rõ xem con trai quý giá của bà đã gì đi đã."
Bà Chu đã biết chuyện giữa tôi và Tề Hạo từ lâu rồi, bây giờ thấy bộ dạng của Tề Hạo, bà ấy hiểu rõ mọi chuyện.
Rõ ràng là có kẻ tự chuốc lấy nhục mà thôi.
17
Mẹ Tề liếc con trai mình đang cúi đầu, mặt đỏ bừng vì men rượu rồi lại sang vẻ mặt chột dạ của Sở Điềm, còn có gì mà bà ta không rõ nữa.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản bà ta thiên vị con trai mình.
"Con ngoan sao? Bà Phó, tôi khuyên bà đừng nên bị vẻ ngoài giả tạo của ta lừa gạt. Cô ta từng nhảy ở quán bar, bà biết không? Cái loại vũ điệu thô tục, nóng bỏng đến mức tôi còn không dám !
"Một người nhảy những điệu nhảy như thì có thể là tốt sao? Tôi khuyên bà nên trông chừng con trai mình, đừng để ta hủy hoại cậu ấy!"
Nói xong, mẹ Tề hừ một tiếng đắc ý. Những người xung quanh nghe thấy lời tố cáo của bà ta thì bắt đầu xì xào bàn tán:
"Ồ! Thì ra ta là loại người như à, không trách gì lúc nãy tôi thấy bóng lưng ta lẳng lơ như , lại còn ăn mặc hở hang nữa, chắc chắn là cố ý đến gần tổng giám đốc Phó để câu cá ở buổi tiệc này."
"Tôi phải trông chừng chồng mình thật kỹ mới , những nhân bây giờ thật quá đáng! Nhìn ta như , rõ ràng là một người đàn bà không yên phận. Không chừng sau này ta sẽ trở thành nhân của một trong số chúng ta mất!"
"Đủ rồi!" Tôi đứng thẳng người, bước ra trước mặt mọi người, quét mắt những ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm hoặc thèm khát.
"Các người dựa vào đâu mà đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài như ? Nếu đã đến tướng số thì sao? Anh thì mắt trắng dã tròng, môi mỏng, bạc bạc nghĩa! Còn thì lỗ mũi hếch, cằm nhọn, nghèo hèn! Ai hơn ai?"
Những người tôi vừa chỉ trích đều là những kẻ đã chê bai tôi lúc nãy, tôi lẳng lơ và chắc chắn sẽ trở thành kẻ thứ ba. Bị tôi trúng tim đen, họ vội vàng im bặt, đưa tay sờ mặt, vẻ mặt khó coi.
"Xin lỗi cháu, đã để cháu cùng Phó Hằng tham dự bữa tiệc mà lại phải chịu ấm ức như ."
Bà Chu nghe xong lời tôi thì an ủi, vỗ nhẹ lên tay tôi.
Bạn thấy sao?