Anh ta trừng mắt Đường Nhược: "Cô lừa tôi?"
"Anh , em đâu có lừa . Em gọi ấy là bố, em đâu có em là con của ấy, là do tự nghĩ ra thôi..."
Đường Nhược cãi cọ một cách cứng đầu, khiến tôi đứng sau bình phong muốn vỗ tay hoan hô.
"Vậy người mà giám đốc muốn chọn là ai?"
Có người không nhịn hỏi.
"Là người đó, một sinh viên xuất sắc của trường Đại học J..."
Cậu tôi đến đây thì liếc Kiều Chấn Vũ.
Kiều Chấn Vũ phấn khích hẳn lên, quên luôn chuyện bị Đường Nhược lừa, háo hức chờ cậu tôi tiếp.
Vì trong cả công ty, chỉ có ta tốt nghiệp trường Đại học J.
Cứ tưởng là mình rồi, các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu nịnh nọt ta.
Vừa lúc Kiều Chấn Vũ đang lâng lâng thì cậu tôi vỗ tay.
Tôi xuất hiện từ phía sau bình phong, diện một chiếc váy đen của Dior mới nhất, đi giày cao gót, cầm túi xách hàng hiệu, trông rất nổi bật.
"Hà Chỉ?"
Kiều Chấn Vũ trợn tròn mắt tôi.
"Hà Chỉ, mặc đồ giả hiệu định quyến rũ chồng tôi à?"
Đường Nhược chắn trước mặt Kiều Chấn Vũ, tay chống nạnh mắng tôi.
"Ha ha, tôi không có thói quen nhặt rác đâu."
Tôi khẩy.
"Vậy đến đây gì?"
Đường Nhược hỏi.
"Đến đây xem trò hay thôi."
Tôi ranh mãnh, rồi đứng bên cạnh cậu tôi.
Cậu tôi chỉ vào tôi và với mọi người: "Các đồng nghiệp thân mến, đây chính là người mà tôi sẽ giao phó cho công ty, cháu ruột của tôi, Hà Chỉ."
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
Kiều Chấn Vũ trợn mắt tôi: "Hà Chỉ, sao em không với tôi rằng tổng giám đốc là cậu ruột của em?"
Tôi gian xảo gật đầu với ta: "Ừ, tôi cũng không với đâu. Công ty này là của mẹ tôi mở, tôi không chỉ là tổng giám đốc tương lai mà còn là chủ của công ty này nữa."
Cả khuôn mặt của Kiều Chấn Vũ biến sắc.
Anh ta hất mạnh tay Đường Nhược ra rồi nắm lấy tay tôi: "A Chỉ, sai rồi, em, chúng ta quay lại với nhau đi."
"Hà Chỉ, là kẻ thứ ba công khai cướp chồng tôi."
Đường Nhược tức giận chỉ tay vào tôi mắng chửi.
"Ai cũng thấy rõ rồi, là chồng tự dính lấy tôi, liên quan gì đến tôi?"
Tôi nhún vai, mỉm với ta: "À mà này, nhà các ở khu Lộc Đức cũng là của nhà tôi. Mười năm nay, các chưa đóng một đồng tiền nhà nào cả. Bây giờ, với tư cách chủ nhà, tôi cầu các phải dọn đi trong vòng nửa tháng, nếu không tôi sẽ kiện các tội chiếm dụng tài sản."
"Bố, căn nhà..."
Đường Nhược tái mặt về phía cậu tôi.
Cậu tôi lạnh lùng : "Đúng , căn nhà đó là của nhà con bé, hồi trước tôi chỉ là cho các ở nhờ thôi. Bây giờ, các nên dọn đi. Còn việc tôi bao nuôi các đến đây là chấm dứt."
"Em lừa ..."
Kiều Chấn Vũ tức giận đẩy mạnh Đường Nhược.
Đường Nhược ngã sõng soài xuống đất.
Máu từ người chảy ra ròng ròng.
"Chồng ơi, em bị sảy thai rồi, mau đưa em đi bệnh viện."
Cô ta ôm bụng, mặt tái mét, kêu khóc thảm thiết.
Kiều Chấn Vũ không thèm để ý đến ta mà quỳ xuống trước mặt tôi, tự tát vào mặt mình một cái.
"A Chỉ, sai rồi, biết là luôn em, chỉ vì tham công tiếc việc mà mới bị ta lừa gạt, xin em hãy tha thứ cho ..."
"Cút!"
Tôi giơ chân đá vào mặt ta.
"Rác rưởi, cút xa tôi ra!"
Kiều Chấn Vũ biết không thể níu kéo tôi nữa, liền trút hết cơn giận lên Đường Nhược, đá ta mấy cái.
Đường Nhược đau đến bất tỉnh.
Tôi không thể để họ chuyện lớn ở công ty nên đã gọi cảnh sát đến đưa một người đi bệnh viện, một người đi đồn cảnh sát.
20
Cậu tôi đã sa thải Kiều Chấn Vũ.
Mẹ con nhà họ Đường sợ sức mạnh của nhà tôi nên đã dọn khỏi căn nhà mà nhà tôi cho .
Sau khi bị công ty sa thải, Kiều Chấn Vũ chán nản, ngày ngày rượu chè bê tha, say rượu là đánh đập Đường Nhược.
Có lẽ vì quá ta nên Đường Nhược vẫn không chịu ly hôn, thậm chí còn bỏ học để níu kéo ta.
Một năm sau, tôi cờ thấy ta xịt nước hoa rẻ tiền, mặc váy ren hở hang, khoác tay một ông già hói đầu béo ục ịch đi vào một khách sạn bình dân.
Còn Kiều Chấn Vũ, tôi không gặp lại nữa và cũng không muốn biết ta sống ra sao.
Sang trang đọc truyện tiếp nha~
Bạn thấy sao?