[FULL] Mơ Mộng Viển Vông
Tác giả: Một con tinh
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Năm thứ ba nhau, để tạo bất ngờ cho trai, tôi đã âm thầm tài trợ ta đi du học nước ngoài.
Bạn trai mừng như điên, quay sang với tôi: "Giờ là nhân tài quốc tế, kiểu gì cũng phải tìm một người ngang sức ngang tài. Tinh Tinh à, em cứ dậm chân tại chỗ, đừng trách đi quá xa!"
Qua màn hình, tôi lạnh một tiếng, không hai lời đã cắt đứt nguồn tài trợ cho ta.
Gặp lại nhau, trai không đóng học phí, phải bỏ học, cầu xin tôi quay lại.
Tôi : "Không , là nhân tài quốc tế, tôi cũng phải tìm một người ngang sức ngang tài chứ."
1
"Tinh Tinh! Vừa nãy trường gọi điện cho , chủ nhiệm bảo có một nhà hảo tâm giấu tên tài trợ cho đi du học Hàn Quốc!"
Nghe thấy đầu dây bên kia tràn ngập niềm vui, tôi tin nhắn trường gửi tới trên màn hình máy tính.
[Dương Nghị đã nhận học bổng du học, tiền đã chuyển vào thẻ, cảm ơn tấm lòng hảo tâm của !]
Tôi tiện tay tắt tin nhắn đi, trêu chọc ta.
"Thế nào? Vui lắm phải không?"
Không ngờ bên kia đột nhiên : "Tất nhiên rồi, mặc dù em và là cùng khóa người ta chọn chứ không chọn em, niềm vui này chắc em không thể hiểu đâu!"
Tôi vô thức nghe ra ý công kích trong lời ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng ta vui quá nên năng không suy nghĩ. Đang định hẹn ta tối nay đi ăn mừng thì nghe ta :
"Anh không chuyện với em nữa! Dù sao em cũng chẳng hiểu gì, gia đình như em thì sao có thể đi du học nước ngoài ! Anh đi ăn mừng với những người cử đi du học khác, tối nay không về, em tự ăn đi!"
Điện thoại bị cúp máy đột ngột.
Tôi vào màn hình điện thoại đen ngòm, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhà tôi bắt đầu nghề mua hộ từ khi internet mới phát triển, năm nay bố tôi muốn tôi đi du học Hàn Quốc, tiện thể tiếp quản công việc bên đó.
Nhưng trai Dương Nghị đã bên tôi ba năm, ta không giống những người trai trước đây của tôi.
Gia đình ta ly hôn, tôi với ta rằng nhà tôi chỉ mở một cửa hàng bán đồ trên mạng, sau ba năm bên nhau, chúng tôi lại hòa hợp hơn nhiều so với những người trai có hoàn cảnh tương tự trước đây.
Hẹn hò với ta, dù chỉ ăn lẩu cay, gà hầm, mỗi người thay phiên trả một bữa, ta cũng không bao giờ phàn nàn.
Ngày lễ nhân, ta không bao giờ mua hoa sẽ chủ mua cho tôi một cốc trà sữa, rồi :
"Chúng ta là người bình thường thì sống cuộc sống bình thường thôi, trà sữa tiết kiệm hơn hoa tươi nhiều, lại còn thiết thực hơn!"
Tình bình dị và lâu dài này vừa mới lạ vừa mang lại cho người ta cảm giác an toàn, đến nỗi khi nhận thông báo đi du học từ gia đình, tôi đã dùng quỹ riêng của mình để tài trợ ẩn danh cho ta.
Hàn Quốc không xa, chi phí cũng không quá cao, thêm vào đó ta không có nền tảng ngôn ngữ, lần này tôi chỉ tạm thời tài trợ cho ta chi phí thủ tục và học phí kỳ đầu tiên của trung tâm học tiếng.
Tính toán qua qua, tôi chỉ chuyển cho ta năm mươi nghìn tệ, không nhiều lắm.
Tôi định sau khi sang đó sẽ âm thầm cho ta biết sự thật, học phí sau này tôi sẽ trả hết.
Nhưng không ngờ rằng, người này vui đến mức chẳng thèm ăn mừng với tôi.
Tôi đóng trang web lại, đang định âm thầm rời khỏi văn phòng của bố thì người bố già đang bưng cốc trà đứng trước cửa, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt lén lút của tôi.
"Haha, bố, thật khéo quá, bố không đi kiểm tra hàng ở nhà máy à?"
Tôi vội vàng đứng dậy nhường chỗ, chuẩn bị chuồn đi.
Bố chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi:
"Có chuyện gì mà trai nhỏ của con vui thế?"
Tôi lập tức khựng lại, bất lực quay đầu lại.
"Bố! Bố đừng có thành kiến với ấy mãi thế, bất công quá!"
Bố tôi nhấp một ngụm trà, học theo giọng điệu của tôi.
"Đừng có thành kiến với ấy mãi thế~" Còn tự tiếp câu sau: "Anh ta chỉ nghèo một chút thôi mà~"
Sau đó bố tôi, lạnh một tiếng, lại nhấp một ngụm trà.
"Con người khi không có tiền thì luôn có thói quen kiềm chế ham muốn, tìm cách thích nghi để sống cuộc sống bình thường, hễ người nghèo bỗng nhiên có tiền, người đó sẽ bắt đầu bộc lộ bản chất thực sự của mình."
"Con thấy cậu ta thật thà, sao con có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ không thay đổi khi có tiền?"
Tôi có chút bực bội trong lòng.
"Vậy bố muốn ấy chứng minh thế nào?"
Bạn thấy sao?