[FULL] Kẻ Phụ Bạc Xứng Đáng Vĩnh Viễn Không Được Siêu Sinh
Tác giả: Hôm nay vẫn là Kiều Hạnh Vận
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Tôi và chồng đang tự lái xe đi du lịch thì gặp tai nạn.
Chồng và bé Golden chết ngay tại chỗ.
Tôi khóc đến tan nát nỗi lòng, quỳ xuống đất, dập đầu lạy, cầu xin Bồ Tát hiển linh.
Bồ Tát cảm trước lòng thành của tôi, thực sự hiển linh, còn có thể giúp tôi thực hiện một điều ước.
Tôi chồng đã bị đâm nát bét, đau đớn khóc không thành tiếng.
"Cầu xin Bồ Tát cứu sống bé Golden của con."
1
Ngay giây tiếp theo, Vượng Tài thực sự sống lại.
Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ôm lấy nó vẫn đang ngơ ngác mà khóc nức nở. Linh hồn của chồng tôi - Lâm Hữu Ninh lơ lửng giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện, giận dữ gào thét.
“Chu Miểu, còn là người không!”
“Tôi là chồng của đấy! Cô không cứu tôi mà lại đi cứu một con chó? Đầu óc có vấn đề à!!”
Tôi rất nhát gan, từ nhỏ đến lớn ngay cả nhắm mắt cũng không dám xem phim ma.
Huống chi lại có một con ma thật đang lơ lửng trước mắt tôi.
Nhưng tôi lại là một đứa não tàn vì , nghĩ đến con ma này là chồng của mình, tôi lập tức không sợ nữa, tủi thân phản bác: "Vì Vượng Tài là bảo bối của em mà.”
"Chồng à, quên rồi sao? Nửa tiếng trước em đã hỏi rồi mà? Nếu bảo bối và đều sắp chết, mà em chỉ cứu một người thì em sẽ cứu ai ấy."
Tôi nhớ rất rõ.
Lúc đó tôi, ánh mắt vừa thâm vừa bá đạo, lại thêm chút hờ hững: "Cứu bảo bối! Anh là đàn ông, không cần phụ nữ cứu, tự cứu mình !"
Mọi người có hiểu hơm, lúc đó trông thật sự rất đàn ông, rất có khí chất!
Lâm Hữu Ninh sửng sốt: "Cô thấy tôi à?"
"Nhìn thấy chứ, em có mắt âm dương mà."
Anh tức giận : "Cô thấy linh hồn của tôi mà không cứu tôi? Bảo bối mà tôi là bảo bối thật sự, không phải một con chó!"
Tôi nghe xong cũng tức giận: "Vượng Tài là bảo bối thật sự của em!!"
Người ta vẫn mắt của chó là trong sạch nhất, Vượng Tài đương nhiên cũng thấy ma, nó nhảy nhót tung tăng, phấn khích sủa về phía linh hồn của Lâm Hữu Ninh mấy tiếng.
Tôi lập tức chữa lành, nở nụ như từ mẫu: "Anh xem, Vượng Tài còn gọi là “ba, ba” kìa."
Lâm Hữu Ninh nghẹn lời, tức giận đến bốc khói, mũi phập phồng, cuối cùng hoàn toàn mất kiểm soát: "Chu Miểu, đừng ở đây giả điên giả khùng! Mau gọi Bồ Tát ra đây, cứu tôi sống lại!"
Tôi vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở : "Chồng, đừng gào thét như thế, dám vô lễ với Bồ Tát, cẩn thận Bồ Tát ném vào súc sinh đạo, như chúng ta thật sự sẽ thành người vật khác đường đấy."
Linh hồn của Lâm Hữu Ninh lập tức cứng đờ, xem ra thực sự sợ phải xa tôi.
Anh quả thực rất tôi!
Im lặng một lúc, bóp trán, giọng buồn bã: "Miểu Miểu, em thực sự muốn như sao? Anh chết rồi, em sẽ mất đi người mình !"
"Em nghĩ em sẽ mất đi của ai? Là của một người đàn ông thiên thần đấy!”
Nghĩ đến việc sẽ mất đi của chồng…
Thật sự quá đau lòng, quá buồn bã, quá đau khổ!
Nước mắt tôi tuôn ra như vòi nước hở van: "Chồng, em biết ngoại , nuôi tiểu tam, muốn vợ cướp của, vẫn là một người chồng tốt, đúng là em không thể mất ."
Lâm Hữu Ninh run rẩy, mặt đầy kinh ngạc!
Khuôn mặt ma quỷ đen xì của trong nháy mắt như bị đổ nhầm bảng màu, trở nên đủ màu sắc.
Tôi vừa khóc nức nở vừa si thổ lộ: "Không sao đâu, chồng, biết đấy, em là một đứa não tàn vì , em không nỡ rời xa đâu."
Mắt Lâm Hữu Ninh lập tức sáng lên, lại nhen nhóm tia hy vọng: "Vậy thì đúng rồi, em cứu sống lại, như sẽ không rời xa em."
Tôi với ánh mắt tứ, ngây thơ vô số tội: "Không cần đâu. Anh ma có thể ở bên em mãi mãi, còn không già đi, không hói đầu, không béo lên, mãi mãi là người chồng đẹp trai của em, tốt biết bao!"
Lâm Hữu Ninh lộ ra vẻ đau khổ, nghiến răng : "Cô lừa tôi?!"
Càng nghĩ càng vui, tôi ha ha: "Chồng à, yên tâm, em sẽ thay chăm sóc cho mẹ chồng và em dâu thật tốt, ai bảo em đến chết đi sống lại chứ?"
Lâm Hữu Ninh hoảng hốt thấy rõ: "Rốt cục muốn gì?! Chu Miểu, đừng phát điên!"
Tôi hơi tủi thân, không biết căng thẳng vì điều gì.
Chúng tôi không chỉ là vợ chồng ân ái, còn có nghĩa bền chặt.
Lẽ nào chút lòng tin cũng không có sao?
Bạn thấy sao?