[FULL] Để Yên Cho Chị Đây Hiền!
Tác giả: Tạm biệt của tôi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Ai mà không biết, trong giới quyền quý Bắc Kinh, đại lão Tạ Văn Viễn luôn nâng niu một nhỏ trong lòng bàn tay.
Cô nhỏ ấy ngàn vạn sủng ái, như nữ chính bước ra từ tiểu thuyết, mọi người chiều chuộng đến tận trời.
Ngoại trừ tôi.
Ngày tổ chức hôn lễ, ta mặc chiếc váy cưới trắng, ánh mắt đầy khiêu khích tôi:
"Người không mới là kẻ thứ ba."
"Cô gả cho Tạ Văn Viễn thì sao chứ? Tôi vẫn là người phụ nữ ở trong tim ấy!"
Nghe xong, khóe miệng tôi hơi nhếch lên, quay đầu lại, một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Tạ Văn Viễn:
"Anh chết rồi sao? Tiểu tam tìm đến tận cửa mà còn giả câm giả điếc à?!"
1
Ngày hôm đó, Tạ Viện Viện mặc váy cưới trắng, ngay trước mặt mọi người, đứng đối diện tôi với ánh mắt đầy thách thức:
"Người không mới là kẻ thứ ba."
"Cô gả cho Tạ Văn Viễn thì có ích gì? Tôi vẫn là người phụ nữ trong tim ấy."
Lúc đó, hôn lễ còn chưa bắt đầu, phía sau sân khấu đã đứng đầy người.
Trong số đó không thiếu các công tử tiểu thư của những gia tộc quyền quý nổi danh ở Bắc Kinh.
Mọi người đều đưa mắt nhau, không ai dám tiến lên can ngăn.
Cũng dễ hiểu thôi, ai mà chẳng biết, đại lão Tạ Văn Viễn luôn nâng niu một nhỏ trong lòng bàn tay.
Cô nhỏ ấy nhà họ Tạ hết mực chiều, giống như nữ chính trong truyện ngôn .
Dẫu hiện tại tôi là vợ của Tạ Văn Viễn, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một cuộc liên hôn thương mại.
Tôi hoàn toàn không thể nào so bì với người trong lòng ta.
Cả hậu trường chìm trong im lặng.
Tạ Văn Viễn một nhóm người vây quanh bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt.
Khi thấy Tạ Viện Viện, ánh mắt của Tạ Văn Viễn lập tức dịu dàng như dòng nước xuân tan băng, dịu dàng đến cực điểm.
Nhưng khi quay lại tôi, vẻ mặt ta vẫn lạnh như sương:
"Đứng đờ ra đây gì? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Tôi lạnh, ngước mắt Tạ Viện Viện:
"Cô dám lặp lại những lời vừa không?"
Tạ Viện Viện hừ một tiếng, không chút do dự, lập tức lớn tiếng nhắc lại từng câu từng chữ.
Lời còn chưa dứt, tôi đã vung cánh tay, tát mạnh một cái vào mặt ta!
Chát!
Tôi vốn thường xuyên tập thể hình, sức tay rất lớn. Một cái tát này khiến gương mặt nhỏ nanh ta của Tạ Viện Viện lập tức sưng đỏ.
Một giọt máu mũi từ từ chảy xuống, hỏng lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh thuần ban đầu, thậm chí còn có phần hài hước.
Tạ Viện Viện dường như chưa kịp phản ứng, chỉ biết ôm mặt ngây ngẩn tôi.
Tôi lạnh, tiếp tục vung tay, lần lượt tát thêm hai cái nữa, chát chát!
Người phụ nữ trong tim Tạ Văn Viễn?
Nực , người tôi đánh chính là người phụ nữ trong tim ta đấy!
Đến khi tôi chuẩn bị vung tay lần nữa, Tạ Văn Viễn mới kịp phản ứng, ta lập tức túm lấy cổ tay tôi:
"Thẩm Thư Nghi! Cô loạn đủ chưa!"
"Viện Viện còn là một đứa trẻ! Chỉ vì ấy vài câu trẻ con mà cũng đánh ấy sao!"
Trẻ con mà còn mập mờ cùng? Anh bị biến thái à?
Nghe ta xong, tôi chỉ lạnh, quay đầu thẳng vào ta.
Tạ Văn Viễn nhíu mày tôi, chưa kịp mở miệng.
Giây tiếp theo, tôi giơ tay còn lại lên, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt ta một cái!
Tôi lạnh lùng khuôn mặt đã sưng vù của Tạ Văn Viễn, khóe miệng khẽ nhếch:
"Chắc chưa biết, tôi đây gọi là ‘Cửu Châu phiên bản Trung Quốc’, biệt danh ‘Chiến thần vả mặt’ đấy!"
Nói xong, tôi hất mạnh tay, gạt phăng Tạ Văn Viễn ra, chỉ thẳng vào mặt ta, lớn tiếng mắng:
"Tôi bỏ ra mười lăm tỷ để cái cuộc hôn nhân thương mại này, lại cho tôi chơi cái trò nuôi chim hoàng yến à?"
"Đồ già đáng khinh, muốn ngủ với trẻ thì thẳng ra, đừng có bày trò nuôi dưỡng từ nhỏ như thế!"
"Đúng là ghê tởm đến phát buồn nôn!"
Dứt lời, tôi cầm lấy bó hoa cưới, ném thẳng vào mặt Tạ Văn Viễn:
"Hôm nay nếu chuyện này không giải quyết sạch sẽ, thì đừng hòng tiếp tục hôn lễ!"
"Anh tưởng tôi thèm cưới chắc?"
"Người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây đến tận Pháp, còn lâu mới tới lượt bày đặt kén cá chọn canh!"
"Nếu không phải ông già nhà tự đến cầu xin tôi, suýt nữa còn quỳ xuống, thì nghĩ có cửa để liên hôn với tôi chắc?"
"Tôi khinh!"
Nói xong, tôi giật phăng chiếc khăn voan trắng trên đầu, hiên ngang xoay người rời khỏi hậu trường, không buồn ngoảnh lại!
2
Mẹ tôi đứng đợi trong phòng trang điểm, thấy tôi bước vào liền mỉm giơ ngón tay cái lên:
"Không hổ danh là con của mẹ, bá đạo lắm!"
Tôi lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống sofa, vắt chân lên đầy ngạo nghễ.
Bao năm lăn lộn trên thương trường, tôi không phải kẻ ngốc.
Bạn thấy sao?