Đế Vương Nghiệp – Chương 6

Những từ như đoạn tuyệt , m.á.u lạnh vô , đều có thể dùng để miêu tả ngài, bởi hoàng gia vốn chính là vô nhất.

 

Nhưng ta biết, cuộc đời này ngài chỉ duy nhất mẫu hậu ta. Sau khi bà qua đời hơn mười năm, phụ hoàng chưa từng lập thêm bất kỳ ai hoàng hậu.

 

Vì ta rất giống mẫu hậu, nên ngài lệ thiên vị ta.

 

Ngài từng , trong tất cả các nhi nữ, ngài thích nhất là ta, vì những huynh đệ tỷ muội khác của ta đều không đủ thông minh.

 

Khi các huynh đệ tranh đoạt vị trí Thái tử đến mức đầu rơi m.á.u chảy, ta vẫn bình thản dùng ngọc tỷ của phụ hoàng đập hạch đào, còn vẽ rùa nhỏ lên tấu chương của ngài.

 

Phụ hoàng trò chuyện với ta vài câu, rồi giả vờ vô tâm hỏi: “Trẫm thấy tiểu tử Tần Túc kia cũng có tên trong danh sách, số tiền không nhiều, chỉ khoảng một vạn lượng.”

 

“Có cần trẫm triệu hắn tới, nhắc nhở vài câu không?”

 

Ta ngừng lại một chút, mỉm với phụ hoàng: “Không cần, chờ nhi thần có thời gian, tự mình hỏi hắn cũng .”

 

Ta và Tần Túc đính hôn đã nhiều năm, hoàn toàn không quan tâm thì không phải.

 

Ban đầu đồng ý hôn sự này chỉ vì để mắt đến 30 vạn binh quyền trong tay hắn.

 

Ta là người thích binh quyền, không có gì khác!

 

Nhưng thời gian trôi qua lâu, ta bắt đầu để ý nhiều hơn.

 

Tháng trước, để ta vui, hắn còn không ngại ngàn dặm xa xôi sai người từ phương nam đem quả vải ướp lạnh tới tặng.

 

Nếu để phụ hoàng tự mình hỏi chuyện, có lẽ hắn sẽ không toàn mạng.

 

Lần này ta tự xử lý, coi như trả lại món nợ nghĩa quả vải của hắn.

 

...

 

Ngay khi nhận thư ta gửi, chỉ sau một ngày hoàng tẩu đã khóc lóc đến tìm ta.

 

“Phượng Ca, ta luôn cảm thấy những lời nàng ta đều là thật.”

 

“Nhưng vì sao ca ca của muội lại nhẫn tâm đến ?”

 

“Ta là thê tử kết tóc của chàng! Ta gả cho hắn từ năm 16 tuổi, cùng chàng trải qua những năm tháng niên thiếu, sinh con đẻ cái.”

 

“Rốt cuộc nàng ta đã dùng loại pháp gì khiến chàng thay đổi đến mức này?”

 

Ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nàng ta đó là hào quang nữ chính.”

 

“Mọi nam nhân đều sẽ vì nàng ta mà khuynh đảo, nàng ta không thể ngăn cản người khác mình.”

 

Hoàng tẩu nghe ta , kích tới mức tay ôm bụng, kêu lên: “Phượng Ca, ta... ta đau bụng quá!”

 

“Hình như ta sắp sinh rồi!”

 

Ta lập tức sợ đến mức cả người giật mình: “Hả? Vậy phải sao bây giờ?”

 

Bởi vì năm đó mẫu hậu ta suýt mất mạng khi khó sinh, ta từ nhỏ đã sợ hãi khi thấy nữ tử sinh con.

 

Lâm Lang từ nhỏ chỉ biết múa đao lộng kiếm, thật sự không hiểu những chuyện này.

 

May mắn thay, nha hoàn Xuân Hiểu của hoàng tẩu có kinh nghiệm, vội vàng : “Trước tiên phải đỡ Vương Phi vào phòng, chuẩn bị dây thừng và nước ấm!”

 

Ta hoảng loạn hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

Xuân Hiểu đáp: “Cần phải mời bà đỡ và nữ đại phu! Trong Vương phủ không còn ai có thể . Nô tỳ phải ở lại bên cạnh Vương Phi, mong Công chúa nhanh chóng phái người đi mời họ đến.”

 

Ta sợ thấy máu, miệng không ngừng đồng ý vừa quay người liền vội vã rời đi.

 

“Lâm Lang, chuẩn bị ngựa, theo ta đến phủ Thành Vương đón người!”

 

Ta căng thẳng đến mức thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả người. Chỉ khi rời khỏi phủ Công chúa mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Một đường cưỡi ngựa gấp gáp tới phủ Thành Vương, đưa bà đỡ và nữ đại phu lên xe ngựa để trở về phủ của ta.

 

Trên đường về, lại gặp phải một người.

 

“Tần Túc?”

 

Hắn dường như vừa từ quân doanh tuần tra trở về, thấy ta cũng có chút ngạc nhiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...