“A Ngô! Ngươi thật ngốc, sao lại vì ta mà không cần mạng sống của mình.”
Sau đó, nàng ta lại phẫn nộ trừng mắt ta: “Cố Phượng Ca, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi!”
“Ta là nữ chính thiên mệnh, bất khuất kiên cường, càng cản càng hăng!”
“Ngươi g.i.ế.c không ta, chỉ ta càng mạnh hơn…”
Chưa dứt lời, Lâm Lang liền bịt miệng nàng ta lại.
“Nữ nhân này quá nhiều lời vô nghĩa…”
“Một kẻ thấp kém như pháo hoa, cũng dám tự xưng là nữ chính thiên mệnh trước mặt điện hạ???”
Ta tuy rằng mẫu thân mất sớm, bên ngoài đồn đại rằng ta ốm yếu bệnh tật dù sao cũng là Trưởng Công chúa, hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng.
Bị người chỉ thẳng mũi mắng như ngày hôm nay, đây đúng là lần đầu tiên.
Lâm Lang thấy sắc mặt ta không tốt, bèn hỏi: “Công chúa, bây giờ nên gì?”
Ta Cố Tê Ngô đang ngồi dưới đất, lại Mộ Luyến Tuyết, rồi cố nén cơn tức trong lòng, bảo Lâm Lang đánh một trận vào m.ô.n.g của Cố Tê Ngô.
Lâm Lang là ám vệ phụ hoàng đích thân huấn luyện, rất chuyên nghiệp trong việc “tra tấn”.
Nàng ấy có thể tìm đúng chỗ đau nhất trên người mà đánh không tổn thương đến nội tạng, thậm chí không để lại vết sẹo.
Khi đánh Cố Tê Ngô, nàng ấy cũng hết sức cẩn thận.
Cố Tê Ngô từ đầu đến cuối đều hét ầm lên đầy đau đớn.
Khi đánh Mộ Luyến Tuyết, ta không còn khách khí nữa. Chỉ vài chiêu đã khiến nàng ta bất tỉnh.
Ta m.ô.n.g của Cố Tê Ngô đỏ rực sau trận đòn, đưa tay lên trán vẻ u sầu. Nhưng trong lòng thì âm thầm nghĩ: Đánh đệ đệ thật sảng khoái!
Quả nhiên, muốn đánh đệ đệ thì phải nhân lúc còn sớm!
Nhưng ta dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của hắn.
Vì thế, sau khi đánh xong, ta vẫn phải dỗ dành hắn một chút.
Đệ đệ dù không biết điều, cũng không thể để người ngoài dễ dàng cướp mất , phải không?
Ta mắt rưng rưng, với hắn: “Ngươi nghĩ rằng khi tỷ tỷ đánh ngươi, tỷ tỷ không đau lòng sao?”
“Đánh vào người ngươi đau ở trong lòng tỷ tỷ!”
“Mẫu hậu mất khi ngươi mới bốn tuổi, khi đó tỷ tỷ chỉ tám tuổi. Những năm qua, tỷ tỷ ngậm đắng nuốt cay mà nuôi ngươi lớn lên. Kết quả, ngươi lại vì một nữ nhân thấp kém mà lấy mạng sống của mình ra ép buộc tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ… đau lòng lắm…”
Ta ôm lấy ngực, ra hiệu cho Lâm Lang.
Lâm Lang hiểu ý, lập tức căng thẳng, kích đỡ ta: “Công chúa, người không sao chứ?”
“Có phải bệnh tim của người lại tái phát không?”
“Có cần thuộc hạ đi gọi Vệ tiên sinh không?”
Phụ Hoàng tửng bắt ta giả kẻ yếu bệnh tật, luôn mang dáng vẻ ốm yếu để giữ sự ý của người khác. Đồn rằng ta bẩm sinh bị bệnh tim, vì thế sự cưng chiều và ưu ái của phụ hoàng đối với ta đều trở nên "hợp lý".
Năm ta tròn 18 tuổi, trong số các Hoàng tử và Công chúa, ta là người sủng ái nhất, nhận nhiều ban thưởng nhất, có phủ Công chúa với quy cách cao nhất, sở hữu hơn 3000 tư binh.
Vệ tiên sinh, người phụ tá của ta, am hiểu binh pháp và y thuật, đối với bên ngoài chỉ mang danh nghĩa y sư của phủ Công chúa.
Cố Tê Ngô bị đánh đến “mông nở hoa” còn chưa kịp khóc lóc thì đã thấy sắc mặt tái nhợt của ta. Hắn vừa lăn vừa bò nhào đến.
“Hoàng tỷ! Tỷ sao rồi, hoàng tỷ?”
Ta để hắn đỡ lấy, yếu ớt ngồi xuống, nhận lấy “Bảo Tâm Hoàn” từ tay Lâm Lang đưa, uống thêm một ngụm nước. Lúc này, ta mới “hồi phục” lại chút ít, khẽ mỉm Cố Tê Ngô.
Ta nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, dịu dàng : “A Ngô trưởng thành rồi… Nhưng sao nàng ta cũng gọi ngươi là A Ngô chứ?”
“Tỷ cứ tưởng, cái tên này chỉ có tỷ tỷ mới có thể gọi.”
Cố Tê Ngô ta bao bọc quá mức nên tính đơn thuần, cũng không thông minh lắm. Nghe ta , hắn lộ ra vẻ áy náy.
Ta ra hiệu cho Lâm Lang đưa Mộ Luyến Tuyết đi, rồi nắm lấy tay Cố Tê Ngô, chậm rãi :
“A Ngô, đệ cảm thấy tỷ tỷ nhẫn tâm lắm phải không?”
Hắn liếc ta, mếu máo không đáp.
Bạn thấy sao?