“Tần tướng quân, vì sao ngươi lại đối tốt với bổn cung như ?”
Ta không phải kẻ vô tri, tất nhiên có thể cảm nhận .
Tần Túc tuy ít hắn thật lòng đối xử tốt với ta.
Ngay cả hổ phù, một vật trọng yếu như thế, ta vừa cầu, hắn đã không chút do dự giao ra.
Hoàn toàn không giống như lời Mộ Luyến Tuyết rằng hắn một lòng say mê nàng ta.
Hắn ta, nhíu mày : “Mạt tướng từng mơ thấy một giấc mộng. Trong mộng, thần giống như bị trúng tà, bị nữ tử tên Mộ Luyến Tuyết kia mê hoặc. Không những hủy bỏ hôn ước với Công chúa mà còn giúp Thành Vương điện hạ tạo phản. Cuối cùng… Công chúa người… c.h.ế.t thảm.”
“Mạt tướng không muốn điều đó xảy ra. Thần đi gặp Mộ Luyến Tuyết, chỉ để kiểm chứng giấc mộng ấy có thật hay không, chứ không phải như Công chúa nghĩ…”
Ta lập tức hiểu ra: “Thì ra ngươi còn mơ thấy loại giấc mơ này sao?”
Trong lòng ta, niềm vui dâng lên không cách nào kiềm chế.
Mặc dù bên ngoài ta giả vờ như không để ý trong lòng lại rất sợ Tần Túc sẽ thực sự giống như lời Mộ Luyến Tuyết .
Người ta , nhớ mãi một điều thì sẽ sinh ra ám ảnh.
Ta nghĩ, mình chẳng phải là người quá đa đâu, đúng không?
Nghĩ đến đây, ta giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên cổ hắn, rồi nhón chân lên l.i.ế.m đi vết máu.
“Yên tâm đi, cảnh trong giấc mơ sao có thể trở thành sự thật ?”
“Bổn cung sẽ không chết, người c.h.ế.t sẽ là bọn họ.”
Tần Túc cứng người lại, nắm chặt tay, nhắm mắt lại, không dám đậy.
Ta biểu cảm của hắn, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn.
Thật ngây thơ!
Khi Mộ Luyến Tuyết bị giam trong thiên lao, ta vẫn âm thầm sai người cho nàng ta uống thuốc giải, nên lúc ở kinh thành, nàng ta vẫn chưa phát hiện ra mình có gì khác thường.
Nhưng khi ra khỏi kinh thành, nàng ta không có thuốc giải Phệ Tâm Cổ, bệnh lập tức bộc phát.
Cổ trùng Phệ Tâm nàng ta đau đớn tới muốn chết.
Nhưng nàng ta vẫn cố giữ kín bệnh , không để ai biết.
Khi Lâm Lang mang theo thuốc giải vào thành Vương phủ, gõ cửa một phen, nàng ta liền ngoan ngoãn việc cho chúng ta, đem kế hoạch hành quân của Cố Liên Thành, cả bản đồ phòng thủ của đất phong toàn thành, toàn bộ đều bị lộ ra.
Sự việc bại lộ, Cố Liên Thành tức giận không thể kiềm chế.
Nàng ta đã từng là chân ái, cuối cùng lại biến thành hắn chán ghét, coi là tiện nhân.
Hắn treo Mộ Luyến Tuyết trên thành lâu, ép nàng ta phải nhận lỗi.
Ngày ta mang quân thành, Cố Liên Thành vẫn còn trong phủ đau buồn vì nàng ta, người mà hắn nhất, hắn không tiếc tạo phản vì nàng ta nàng ta lại phản bội hắn.
Nhưng hắn vẫn sâu đậm nữ tử này, dù nàng ta đã lén lút ăn cắp các kế hoạch hành quân của hắn.
Một tiểu binh hớt ha hớt hải chạy vào phủ: “Vương gia!”
Cố Liên Thành hỏi: “Vương phi đã bị treo trên thành lâu ba ngày, nàng đã nhận sai chưa?”
Bạn thấy sao?