Hoàng tẩu rơi lệ, lòng tan nát, còn Lâm Lang đứng một bên mà suýt nôn: “A! Thật kinh tởm!”
Ta lại không cảm thấy kinh tởm, chỉ đứng như đang xem kịch, rồi quay sang Tần Túc hỏi:
“Tần tướng quân thấy thế nào?”
Tần Túc khó hiểu ta: “Công chúa Điện hạ có ý gì?”
Ta như không , hắn và : “Không phải Tần tướng quân cũng từng xem Tuyết nương là người trong mộng sao? Nàng ta không gì với ngươi sao?”
Sắc mặt Tần Túc trở nên cứng đờ, rồi lập tức đáp: “Công chúa Điện hạ, không phải như ngài nghĩ đâu, ta chỉ là...”
A! Ta chẳng muốn nghe.
Hắn và Mộ Luyến Tuyết thế nào, liên quan gì đến ta chứ?
Ta vẫy tay, tỏ ý rằng ta mệt rồi, bảo người đưa ta và hoàng tẩu vào nhà.
Tần Túc đứng bên ngoài một lúc, thấy ta không đoái hoài gì đến hắn, liền siết chặt tay, ra lệnh người của mình dẫn 300 tinh binh của Cố Liên Thành cùng đôi cẩu nam nữ kia rời đi.
Cố Liên Thành bị kéo đi, ngơ ngác, quát lớn: “Tần Túc! Ngươi to gan! Ngươi dám bất kính với bổn vương!”
Tần Túc lạnh nhạt đáp: “Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân.”
Cố Liên Thành giận dữ mắng to: “Bổn vương là hoàng trưởng tử!”
Tần Túc thản nhiên đáp: “Thiên hạ này là thiên hạ của bệ hạ.”
Nghe lời đối đáp trôi chảy của Tần Túc, không hiểu sao trong lòng ta bỗng cảm thấy rất vui vẻ.
“Ha ha ha...”
Lâm Lang thắc mắc hỏi: “Công chúa, ngươi gì ?”
Ta chỉnh lại giọng, nghiêm túc đáp: “À, chỉ là đột nhiên thấy đầu gỗ cũng không tệ lắm.”
Rồi nhanh chóng đổi đề tài: “Các ngươi cứ thế mà giao Mộ Luyến Tuyết cho hoàng huynh sao?”
Lâm Lang đáp: “Sao có thể chứ! Vệ tiên sinh đã hạ Phệ Tâm Cổ lên người nàng ta. Mỗi bảy ngày, nàng ta sẽ phải chịu nỗi đau đớn do cổ trùng cắn xé tâm can.”
“Thứ đồ chơi này không dễ chơi đâu! Chẳng qua là những món mà bệ hạ và các lão thần năm xưa đã chơi chán rồi thôi.” Lâm Lang .
“Nói đến, Vệ tiên sinh bảo rằng nàng ta đúng là không biết xấu hổ. Ở trong góc khuất lâu nay, giờ mới lộ mặt ra.”
Rồi nàng ta lấy ra vài cái chai lọ từ trong tay áo: “À đúng rồi, Vệ tiên sinh còn tìm vài thứ.”
“Chân ngôn thủy, mê hương…”
“Công chúa, người muốn mấy thứ này không?”
Ta mỉm , che giấu sự xấu hổ vẫn khách khí đáp: “À, ta không cần đâu, ngươi giữ lại mà chơi đi.”
Lâm Lang nghe liền thu lại đống đồ vật mang đi.
Cố Liên Thành và Mộ Luyến Tuyết bị Tần Túc áp giải đến trước mặt phụ hoàng.
Phụ hoàng vừa thấy đã thẳng tay tặng Cố Liên Thành một cái tát như trời giáng.
“Ai cho phép ngươi mang binh đến phủ Công chúa càn? Ngươi to gan thật đấy!”
Cố Liên Thành chắc mẩm rằng mình là hoàng trưởng tử, là Hoàng đế tương lai. Phụ Hoàng tuy ngoài mặt nghiêm khắc trong lòng hẳn là vẫn coi trọng hắn nhất.
Chắc hẳn hắn đã tự tưởng tượng ra một hồi như trong kịch, rằng phụ hoàng đang vì thương hắn mà trách mắng hắn nặng nề.
Hắn ấm ức, : “Phụ hoàng! Không phải nhi thần càn, mà là hoàng muội ức h.i.ế.p người quá đáng!”
“Nàng biết rõ Luyến Tuyết là người trong lòng nhi thần, thế lại hợp mưu với vương phi, bắt nàng đi, để nàng chịu đủ mọi khổ sở!”
“Thân là Trưởng Công chúa, không giữ đạo đức, không chịu tiến bộ, trong phủ thì kiêu căng hống hách, đã còn dám nhúng tay vào chuyện hậu trạch của hoàng huynh…”
Cố Liên Thành còn chưa hết câu, đã bị phụ hoàng thẳng chân đá ngã lăn ra.
Cố Tê Ngô vốn định đến để xin phụ hoàng tha tội cho Mộ Luyến Tuyết, thấy cảnh này thì sợ hãi đến xanh mặt, không dám một câu liền quay đầu chạy mất.
Điều khiến Cố Liên Thành tuyệt vọng nhất chính là việc phụ hoàng điều tra ra 300 tinh binh mà hắn dẫn đi loạn đều là quân điều từ hoàng lăng.
Khi điều tra nguồn gốc, từng người ủng hộ Cố Liên Thành liên tiếp bị phát hiện, người nào đáng cách chức thì cách chức, người nào đáng c.h.é.m đầu thì c.h.é.m đầu.
“Ngươi còn dám đến quân thủ vệ hoàng lăng! Cố Liên Thành, trong mắt ngươi còn có phụ hoàng này hay không? Còn có luật pháp triều Đại Thịnh không?”
Bạn thấy sao?