Đế Vương Nghiệp – Chương 10

Ngay sau đó, đội Cấm Vệ Quân ào ào tiến vào, vây chặt Cố Liên Thành và 300 tinh binh của hắn.

 

Ta ngơ ngác người trước mặt: "Tần tướng quân, sao ngươi lại ở đây?"

 

Tần Túc đáp: "Bệ hạ biết Thành Vương Điện hạ tự ý điều binh trong kinh thành, vi phạm lệnh cấm, nên lệnh cho mạt tướng tới bắt giữ."

 

Hắn hô lớn: "Bắt lấy!"

 

Cấm Vệ Quân tiến lên, khống chế toàn bộ Cố Liên Thành và binh lính của hắn. Kẻ nào định phản kháng đều bị một câu của Tần Túc dẹp yên: "Các ngươi muốn tạo phản sao? Bệ hạ đã ra lệnh, ai phản kháng, g.i.ế.c không tha!"

 

Nghe , Cố Liên Thành thất thần, phun ra một ngụm máu, ánh mắt căm hận ta, cay nghiệt thốt lên: "Phụ hoàng lại sủng ái ngươi đến mức này..."

 

Ta thầm nhạt, chẳng buồn để tâm.

 

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi nghi hoặc, Tần Túc trước mắt.

 

Hắn thế nào mà tới đây nhanh như ?

 

Trong lời khai của Mộ Luyến Tuyết đã rằng Tần Túc chính là “nam phụ” của nàng ta.

 

Chẳng lẽ... hắn đến đây là để tranh giành Mộ Luyến Tuyết với Cố Liên Thành sao?

 

Cảm nhận ánh mắt của ta, Tần Túc bước nhanh đến, đặt tay lên vai ta, lo lắng hỏi:

 

"Công chúa, ngài cảm thấy thế nào?"

 

Thực ra ta cảm thấy rất khỏe.

 

Nhưng ta không ra, chỉ giả bộ đặt tay lên ngực, uất ức hắn: "Khó chịu..."

 

Tần Túc lập tức sai người nhặt lại viên Bảo Tâm Hoàn, rồi vui mừng khi thấy vẫn còn một viên sạch sẽ trong hộp. 

 

Hắn : "Vẫn còn một viên!"

 

Sau đó, hắn đưa tay nâng viên thuốc lên bên môi ta: "Công chúa, mau uống đi."

 

Ta bình thường vẫn luôn kiêu ngạo, không mấy bận tâm ánh mắt người khác trước mặt mọi người, hành này của hắn ta có chút ngượng ngùng.

 

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của hắn, ta không cúi đầu nhận lấy mà nhón viên thuốc từ lòng bàn tay hắn rồi đưa vào miệng.

 

Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy chén nước từ tay Lâm Lang đưa cho ta.

 

Ta uống nước, hít thở sâu mấy lần rồi đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Liên Thành.

 

"Hoàng huynh, huynh biết sai chưa?"

 

Cố Liên Thành phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt, tức giận quát: "Cố Phượng Ca! Đừng tưởng phụ hoàng sủng ái ngươi thì ngươi có thể kiêu ngạo!"

 

"Đừng quên, ta mới là hoàng trưởng tử!"

 

"Phụ hoàng có chiều ngươi đến đâu, ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ không truyền lại cho ngươi!"

 

Nói xong, hắn quay sang Tần Túc với ánh mắt khiêu khích: "Tần tướng quân, ngươi có phải không?"

 

Tên ngốc này đúng là đang muốn khích bác ngay trước mặt ta.

 

Ta nghe thấy Tần Túc nghiêm nghị trả lời, gương mặt lạnh lùng: "Mạt tướng chỉ biết nghe lệnh Bệ hạ, chuyện khác không liên quan."

 

"Ngươi!"

 

Cố Liên Thành tức giận đến mức trợn trừng mắt.

 

Hắn sẽ không thật sự tin vào lời Mộ Luyến Tuyết , tự cho rằng mình là hoàng đế tương lai, nên mới dám vô lễ như đấy chứ?

 

Ta hắn, thất vọng : "Hoàng huynh, ta thật sự rất thất vọng về huynh."

 

"Nếu đã như , giữa chúng ta không còn gì để ."

 

"Huynh muốn Mộ Luyến Tuyết? Được, ta có thể trả nàng ta cho huynh huynh phải hoà ly với hoàng tẩu, không tranh giành bọn trẻ."

 

Cố Liên Thành giận dữ hét lên: "Ngươi nằm mơ!"

 

Ta hừ lạnh, thản nhiên đáp: "Vậy đừng trách ta."

 

"Mộ Luyến Tuyết chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường. Nàng ta dụ dỗ Hoàng tử, mê hoặc lòng người, khiến hoàng tẩu khó sinh, suýt mất mạng. Dù ta có g.i.ế.c nàng, phụ hoàng cũng sẽ không trách ta."

 

Cuối cùng, vì "chân ái" của mình, Cố Liên Thành vẫn phải viết thư hoà ly với hoàng tẩu.

 

Hoàng tẩu có ba đứa con hắn chẳng thèm bận tâm, hắn chỉ cần một mình Mộ Luyến Tuyết.

 

Ta giữ đúng lời hứa, trả lại Mộ Luyến Tuyết cho hắn.

 

Đôi cẩu nam nữ kia, trước mặt mọi người, ôm chặt lấy nhau hôn môi say đắmi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...