Đế Vương Nghiệp – Chương 1

1

 

Có tin đồn rằng gần đây vị hoàng huynh tốt của ta mê mẩn một nữ tử trong Giáo Phường Tư, đắm chìm đến mức quên cả đường về, thậm chí không ngần ngại lạnh nhạt với vương phi, cũng chính là tẩu tử của ta. Vì chuyện này, tẩu tử đã tìm đến ta khóc lóc vài lần.

 

Ám vệ báo lại rằng hoàng đệ của ta cũng rơi vào cảnh tương tự, si mê một nữ tử trong Giáo Phường Tư, ngày ngày quấn quýt bên nàng ta, luôn miệng gọi nàng ta là “tỷ tỷ” hết lời âu yếm, còn thân thiết hơn cả với ta, người thật sự là hoàng tỷ của hắn.

 

Thậm chí, ngay cả vị hôn phu của ta, vị Đại tướng quân nhất phẩm nổi danh lạnh lùng, xa cách vạn dặm, cũng bị mê hoặc bởi một nữ tử nơi Giáo Phường, thường xuyên tìm đến nàng ta.

 

Điều kỳ lạ là, nữ tử mà cả ba người bọn họ si mê lại có chung một cái tên.

 

Sau khi nghe tin, ta lập tức cầm ngọc tỷ của phụ hoàng đập hạt đào, vừa ăn vừa gõ ngón tay lên bàn, thầm nghĩ:

 

“Mộ Luyến Tuyết? Thật thú vị…”

 

“Lâm Lang! Đưa nàng ta đến đây cho ta!”

 

Lâm Lang là ám vệ thân cận mà phụ hoàng ban cho ta, người này võ công cao cường, hành nhanh gọn, ít lời mà cực kỳ hiệu quả.

 

Chưa đầy một nén nhang, Mộ Luyến Tuyết đã bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, nhét giẻ vào miệng, ném thẳng xuống trước mặt ta. Nàng ta ngã sóng soài trên đất, lớp son phấn nhòe nhoẹt, mặt mũi lem luốc, ba phần chẳng giống người, bảy phần lại giống quỷ.

 

Ta hơi ngượng ngùng quay sang hỏi Lâm Lang: “Ngươi thế nào mà đưa nàng ta đến đây ?”

 

Lâm Lang với vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Đánh ngất, rồi khiêng đến.”

 

Ta: “À... cũng không cần phải thế đâu.”

 

Sau đó, ta bảo Lâm Lang tháo miếng vải trong miệng Mộ Luyến Tuyết, nhẹ nhàng hỏi:

 

“Có phải ngươi là người đã khiến hoàng huynh ta mê muội, hoàng tẩu ta ngày ngày phải khóc lóc không?”

 

Thật ra, ta chỉ định hỏi đôi câu để tìm cách hòa giải. Nữ tử nơi phong trần, chẳng qua là vì tiền tài. Nếu cần, ta chỉ việc cho nàng ta ít bạc rồi đuổi đi, coi như chuyện lớn hóa nhỏ.

 

Không ngờ, Mộ Luyến Tuyết lại vô cùng ngạo mạn: “Ngươi là muội muội của Cố Liên Thành? Là Ung Vương phi sai ngươi tìm ta đúng không?”

 

“Các nữ nhân thời đại này đều bị hạn chế suy nghĩ!”

 

“Nam nhân ngoại mà nữ nhân lại tìm đến nữ tử khác rắc rối, sao không tự xem lại bản thân mình?”

 

“Hoàng huynh với hoàng tẩu của ngươi là ép duyên, căn bản không có cảm. Hôn nhân không đối với nữ nhân mà chính là một loại tra tấn. Ta đây là đang giúp nàng ta giải thoát!”

 

“Nữ nhân phải có tự tôn, phải tự mình cố gắng, phải biết tự bản thân!”

 

Ta vốn không hay lại bị lời của nàng ta cho bật .

 

“Ngươi thật là vĩ đại quá nhỉ?”

 

Hoàng huynh ta và hoàng tẩu là thanh mai trúc mã, đã thành thân mười năm, có ba đứa con, thậm chí tẩu tử còn đang mang thai thêm một đứa nữa. Yêu hay không , cần ngươi phải sao?

 

Ta nén giận, ôn tồn đáp lại:

 

“Ngươi biết rõ hắn đã có thê thất, con cái mà vẫn qua lại với hắn, đây chính là cái mà ngươi gọi là tự tôn, tự mình cố gắng, tự bản thân sao?”

 

Mộ Luyến Tuyết lớn tiếng tuyên bố: “Trong , người không chính là kẻ thứ ba!”

 

“Cố Liên Thành ta! Còn Lương Tú Hà kia dùng những thủ đoạn hèn hạ này, chỉ khiến Liên Thành càng ngày càng xa lánh nàng ra!”

 

Ôi trời, tính nóng của ta lập tức không kiềm chế .

 

Ta đập mạnh bàn, quát lớn: “Lâm Lang! Chém nàng ta!”

 

Lâm Lang nghe lệnh, lập tức tiến lên tóm lấy gáy của nàng ta, chuẩn bị lôi ra ngoài để xử lý.

 

Mộ Luyến Tuyết hoảng sợ đến mặt tái mét, hét toáng lên: “Cố Phượng Ca! Ta khuyên ngươi mau thả ta ra!”

 

“Ta là nữ chính của quyển sách này, là Hoàng Hậu tương lai của ca ca ngươi! Ngươi là nữ phụ độc ác mà dám đối xử với ta như thế, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Ta khuyên ngươi đừng những chuyện tìm đường chết…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...