Dê Và Lan – Chương 6

Nhìn rõ là Tiêu An, bà lại nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.  

 

“Vương gia không nên tới đây.”  

 

Tiêu An lập tức nổi giận:  

 

“Ta đúng là không nên tới, bởi vì tới cũng chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của nàng.”  

 

Hắn nhắm mắt, gân xanh trên trán nhảy lên:  

 

“Tại sao, Thẩm Lan Phú, nàng rõ ràng có bao nhiêu cơ hội cầu xin ta giúp đỡ, tại sao không ?  

 

“Nàng biết rõ những kẻ lời độc ác kia đều do Lưu Mộc Dao sai đến, cũng biết ta luôn âm thầm bảo vệ nàng, mà nàng vẫn không buồn ta lấy một cái.  

 

“Có phải vì ta từng lừa nàng, nên nàng thà c.h.ế.t cũng không chịu cầu xin ta một câu?”  

 

Tiêu An xong, hơi thở gấp gáp.  

 

Ta chưa bao giờ thấy hắn kích đến .  

 

Mẹ ta lặng lẽ chờ Tiêu An phát tiết xong, cúi đầu, nhẹ giọng :  

 

“Vương gia xong rồi chứ? Nếu xong rồi, xin hãy về...”  

 

Câu đó mẹ còn chưa dứt.  

 

Bởi Tiêu An đã dùng một nụ hôn bịt kín môi bà.  

 

Nụ hôn sâu đầy căm phẫn, giữa sự quấn quýt của môi và lưỡi, hắn nghiến răng :  

 

“Thẩm Lan Phú, nàng thử đuổi ta lần nữa xem?”  

 

11

 

Khói thơm vờn quanh màn sa mỏng, ta ngồi trong sân, từng nhát từng nhát bổ củi, thả vào lò hương.  

 

Hương thơm này thật dễ chịu, giống hệt mùi hương trên người mẹ ta.  

 

Đến khi trời sáng, Tiêu An mới bước ra từ phòng.  

 

Ta đã giúp hắn chuẩn bị xong ngựa, lau sạch thanh đao.  

 

Khi đưa đao cho hắn, ta cúi thấp đầu.  

 

Hắn khụy gối ngồi xuống, hỏi ta:  

 

“Sao lại khóc?”  

 

Ta cố kìm nước mắt, đáp:  

 

“Muội vừa mừng cho A tỷ, lại vừa sợ cho tỷ ấy.”  

 

Chắc chắn dáng vẻ ta khóc rất đáng thương, bởi nét mặt của Tiêu An lộ ra vẻ .  

 

Hắn ngồi xuống, xoa nhẹ đầu ta.  

 

“Từ nay về sau, có ta bảo vệ các người, A Ninh không cần sợ bất kỳ điều gì nữa.”  

 

12

 

Ngày mẹ ta đón vào vương phủ, Lưu Mộc Dao phát điên.  

 

Nàng cầm kiếm định g.i.ế.c mẹ ta, bất chợt thấy trước cổng viện, có một hàng người quỳ gối.  

 

Đó là đám vô lại và những mụ đàn bà từng Lưu Mộc Dao phái đi sỉ nhục, mắng nhiếc mẹ ta. Giờ đây, mỗi người trong số họ đều bị cắt lưỡi, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ đầy đau đớn.  

 

Khung cảnh kinh khủng đến nỗi Lưu Mộc Dao ngất xỉu ngay tại chỗ.  

 

Khi tỉnh lại, nàng đập vỡ một gian phòng đầy đồ sứ, gào thét chói tai:  

 

"Đồ tiện nhân! Rồi ngươi cũng sẽ nhận báo ứng!"  

 

Nhưng người trong vương phủ không còn sợ hãi nàng như trước.  

 

Bởi tất cả đều biết, người Vương gia chiều nhất bây giờ đã không còn là Lưu Mộc Dao, mà là Thẩm Lan Phú.  

 

Thẩm Lan Phú không giống Lưu Mộc Dao ngang ngược vô pháp. Ngược lại, nàng dịu dàng, biết giữ lễ. Ngay ngày thứ hai sau khi vào phủ, nàng đã đến thỉnh an Vương phi.  

 

Vương phi Thôi thị ngồi trong Phật đường, vận bộ đồ giản dị, gõ mõ từng hồi.  

 

Nghe tin mẹ ta đến, bà chỉ nhàn nhạt :  

 

"Trong phủ này, không ngờ vẫn còn có người nhớ đến ta."  

 

Thôi thị đã bị lạnh nhạt từ lâu.  

 

Tiêu An không thương bà, Lưu Mộc Dao thì ức hiếp. Đám hạ nhân cũng chẳng còn kính trọng, chỉ dám coi thường bà.  

 

Thậm chí, khi Lưu Mộc Dao hãm khiến bà mất đi đứa con trong bụng, Tiêu An cũng chỉ :  

 

"Chắc chắn Mộc Dao không cố ý."  

 

Ranh giới giữa và không , hóa ra lại rõ ràng đến thế.  

 

Kể từ đó, Thôi thị lui về Phật đường, tâm cạn như tro tàn.  

 

Không còn ai nhớ đến vị chính thất vô dụng này, cả vương phủ trên dưới, chỉ coi Lưu Mộc Dao là chủ.  

 

Nhưng lúc này đây, mẹ ta dâng trà, nhẹ giọng :  

 

"Thiếp sẽ luôn ghi nhớ ân của Vương phi nương nương."  

 

Nàng khẽ đẩy ta:  

 

"A Ninh, muội đã nhận lễ vật của Vương phi, sao chưa tạ ơn?"  

 

Ta mang đôi thỏ vàng nhỏ đến, đế thỏ còn khắc một chữ "Thôi" bé xíu.  

 

Ta :  

 

"A Ninh cảm ơn Vương phi nương nương!"  

 

Đôi tay Thôi thị run rẩy, trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của bà, sóng lớn bắt đầu nổi lên.  

 

Bà đã nhớ ra.  

 

*

 

Trong cơn phong ba bi thảm đó.  

 

Thôi thị là người duy nhất trong vương phủ đã giúp đỡ cha ta.  

 

Sau khi quy y Phật pháp, bà ăn chay trường nên không tham dự bữa tiệc nướng thịt dê hôm ấy.  

 

Khi bà thấy ánh lửa bốc cao và chạy đến nơi, cha ta đã bị trói trên giàn lửa, thiêu đốt đến không còn hình dạng.  

 

Thôi thị vốn đã quy ẩn lâu nay, không còn muốn tranh đấu với Lưu Mộc Dao.  

 

Nhưng ngày hôm đó, bà vẫn chỉ tay vào Lưu Mộc Dao, nổi trận lôi đình:  

 

"Giày xéo sinh mạng, gieo rắc tội ác, ngươi không sợ xuống địa ngục sao?"  

 

Lưu Mộc Dao chỉ khẩy Thôi thị:  

 

"Chà, không phải tỷ đã quyết định rũ bỏ thế tục rồi sao, sao lại nổi giận đến thế?  

 

"Hay là dù ở Phật đường, tâm vẫn chưa tĩnh, cái thứ đang bị nướng kia, là lang của tỷ hả?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...