Dê Và Lan – Chương 5

Tiêu An không còn là một Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, mà chỉ là một người lính đói bụng, ngồi trước sạp hàng của hai tỷ muội để ăn vài món, vài lời bâng quơ.  

 

Lúc ấy, mẹ ta vẫn chưa bị Lưu Mộc Dao kéo rơi chiếc mũ che mặt, Tiêu An không thấy dung nhan bà, có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng từ bà.  

 

Giống như hương hoa mùa xuân.  

 

Tính cách mẹ ta cũng như hoa, ấm áp, rực rỡ. Bà thường để đèn sáng chờ Tiêu An về khuya, quan tâm đến những vết sẹo vì lạnh giá trên tay hắn.  

 

Thậm chí, bà còn trêu , dò hỏi hắn:  

 

“Tiểu quân gia, ngài đã có người trong lòng chưa?”  

 

Tiêu An mỉm không , vành tai hắn hơi đỏ lên.  

 

*

 

Giờ đây, những ngày tháng tươi đẹp ấy đã không còn.  

 

Ta cẩn thận bưng thức ăn lên, vẫn là những món mà Tiêu An thích nhất.  

 

Nhưng bầu không khí hoàn toàn khác.  

 

Mẹ ta không còn , không còn giỡn.  

 

Bà đứng cúi đầu ở một góc xa, như thể không dám vào Tiêu An.  

 

Dưới ánh trăng, trên mặt bà vẫn hằn rõ những vết thương do Lưu Mộc Dao để lại.  

 

Tiêu An trông thấy, rõ ràng cảm thấy khó chịu.  

 

Hắn vài lần đặt đũa xuống, muốn gì đó.  

 

Nhưng rồi chẳng lời nào.  

 

Cuối cùng, hắn gượng gạo tìm một chủ đề:  

 

“Rượu hoa hạnh đâu rồi?”  

 

*

 

Rượu hoa hạnh là loại mẹ ta đặc biệt ủ cho Tiêu An, chỉ vì hắn từng một câu rằng thích mùi hương của loài hoa ấy.  

 

Mỗi lần bưng rượu lên cho Tiêu An, ta đều chu môi bất mãn:  

 

“Ca ca, A tỷ của ta ngốc lắm! Rượu này có khách trả bao nhiêu tiền cũng không bán, mất bao nhiêu là tiền lời.”  

 

Tiêu An ngẩng đầu mẹ ta, mẹ ta thì thẹn thùng quay lưng lại.  

 

*

 

Còn giờ đây, Tiêu An lại ngẩng đầu mẹ ta, bà không quay lưng nữa.  

 

Bà chỉ đứng yên lặng, ra ngoài cửa sổ.  

 

Tiêu An cũng theo ánh mắt bà.  

 

Ngoài cửa, cơn mưa lớn vừa dứt, thân cây trơ trọi.  

 

*

 

Hoa hạnh đã rụng.  

 

09

 

Kể từ hôm đó, Tiêu An không còn quay lại nữa.  

 

Ngoài đường phố đôi khi vang lên tiếng vó ngựa, là Tiêu An dẫn thân binh đến Đại Liễu Doanh.  

 

Mỗi ngày hắn đều đi ngang qua đây, không hề ghé vào.  

 

Ta và mẹ vẫn thức dậy từ tờ mờ sáng, nhóm lửa nấu nướng, thường đến tận lúc dọn hàng cũng chẳng thấy khách nào đến.  

 

Tình hình dường như ngày càng tệ hơn.  

 

Không chỉ không có khách, mà còn có vài tên vô lại cùng mấy mụ đàn bà ngồi ở cửa, mắng nhiếc mẹ ta bằng những lời tục tĩu không thể nghe nổi.  

 

Họ mẹ ta là loại đàn bà hám của, chỉ biết dựa vào những kẻ quyền quý, mơ ước trèo lên giường công tử nhà quyền thế.  

 

Họ còn , mẹ ta tuy bề ngoài giữ mác khuê nữ, thực chất sau lưng đã ăn nằm với không biết bao nhiêu đàn ông, là thứ rẻ rúng bị chơi chán rồi bỏ.  

 

Ta xông ra ngoài, cầm cây củi đốt lửa đánh bọn họ.  

 

Nhưng họ chẳng sợ, ngược lại còn cợt, cấu véo, đá ta.  

 

Cho đến khi tiếng giày quân vang lên trên nền đá xanh, ta ngoảnh lại, thấy Tiêu An trong bộ y phục đen.  

 

Sương đêm dày đặc tóc mái hắn hơi ướt, rõ ràng hắn đã đứng trong bóng tối quan sát từ lâu.  

 

Vốn đang nghiến răng không chịu kêu lên, ngay khi thấy Tiêu An, ta liền bật khóc nức nở.  

 

...  

 

Tiêu An vừa ra lệnh thân binh dẫn đám vô lại và mụ đàn bà đi, vừa ôm ta lên hỏi:  

 

“A tỷ của muội đâu?”  

 

Ta vừa nấc nghẹn vừa đáp:  

 

“A tỷ cứ nhốt mình trong phòng, muội gọi thế nào cũng không đáp, cửa phòng bị khóa, muội không sao mở ...”  

 

Khuôn mặt Tiêu An lập tức biến sắc.  

 

Hắn ôm ta lao vào hậu viện, một cước đá tung cánh cửa gian nhà nhỏ.  

 

Ngay sau đó, tiếng hét thất thanh của ta vang lên trong phòng:  

 

“A tỷ!!!”  

 

10

 

Mẹ ta đã treo cổ lên xà nhà.  

 

Tiêu An vung đao c.h.é.m đứt sợi lụa trắng, ôm lấy mẹ ta.  

 

Mẹ nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, trông như một bức tượng tuyết sắp tan chảy.  

 

Ta gào khóc đến khản giọng.  

 

“A tỷ, a tỷ, cầu xin tỷ đừng chết! Muội chỉ còn mỗi tỷ thôi! Muội chỉ còn tỷ thôi mà!”  

 

Tiêu An ôm mẹ ta, không ngừng gọi:  

 

“Lan Phú, Lan Phú, nàng mau tỉnh lại đi.”  

 

Lan Phú là tên của mẹ ta.  

 

Khi Tiêu An đến quán ăn lần đầu, mẹ ta từng cố để quên lại một chiếc khăn tay.  

 

Trên khăn thêu tên bà, cùng một đóa lan sống như thật.  

 

Khi đó Tiêu An không nhặt lên, cứ để mặc chiếc khăn rơi trên mặt đất.  

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chiếc khăn đó không nhặt, đã nằm trong lòng hắn.  

 

Một trận chiến tâm lý, kéo dài đến nhường nào.  

 

Từng bước từng bước tiến tới, cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng nhất.  

 

Mẹ ta trong tiếng gọi liên tục của Tiêu An, cuối cùng cũng gắng gượng mở mắt.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...