03
Lưu Mộc Dao hận nhất là bị người khác gọi là thiếp.
Nàng là một nhi không cha không mẹ, Tiêu An đưa về từ chiến trường.
Họ từng vào sinh ra tử, cứu mạng lẫn nhau, cảm sâu nặng.
Nhưng trong phủ Tiêu An đã có một chính thất do cha mẹ định đoạt.
Chính thất này xuất thân từ danh gia vọng tộc, dù Tiêu An không có nhiều cảm với nàng, cũng không thể bỏ .
Vì , danh phận duy nhất Lưu Mộc Dao có thể nhận chỉ là "di nương".
Nhưng nàng không chịu.
“Ta và An ca ca từng thề non hẹn biển trên chiến trường, đã thề một đời một kiếp một đôi người, có núi tuyết chứng! Bây giờ lại bắt ta thiếp? Không bao giờ có chuyện đó!”
Nàng thà không có danh phận, miễn là ở bên Tiêu An, mà với hắn:
“Người đời ta thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần chàng coi ta là người vợ duy nhất.”
Tiêu An vừa cảm , lại vừa áy náy.
Cảm trước tấm chân của Lưu Mộc Dao, cũng áy náy vì ngày đó đúng là hắn đã giấu chuyện mình đã kết hôn.
Vì thế, hắn càng đối tốt với nàng hơn.
Lưu Mộc Dao chỉ cần muốn ăn tôm cá, Tiêu An lập tức sai người vượt nghìn dặm đến Giang Nam, mang cá tôm tươi trở về.
Khi nàng đau đầu cảm mạo, Tiêu An sẵn sàng bỏ cả triều chính, ở lại trong phủ chăm sóc nàng.
Còn chuyện nàng tâm trạng không vui, đem một dân thường vô tội ra quay sống trước mặt mọi người, đối với Tiêu An mà , dù hơi đau đầu, cũng chẳng đáng gì.
Hắn chỉ thở dài:
“Thôi đi, Mộc Dao vốn luôn canh cánh chuyện danh phận, cũng là lỗi của kẻ kia không biết ăn .
“Dẫu sao cũng không c.h.ế.t người, bảo quản gia đền nhiều bạc để chữa trị là .”
*
Mẹ ta nghe lại câu chuyện này qua lời của người đồng hương, chẳng lời nào, chỉ cầm lấy chiếc thìa, nhẹ nhàng cố gắng đút nước cho cha ta.
Nhưng cha ta không thể uống nữa rồi.
Một câu "chữa trị" hời hợt của kẻ quyền quý có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng một người bị bỏng 60-70% cơ thể, da thịt đều cháy đen, mưng mủ, thì có thể chữa trị thế nào đây?
Mấy vị lang trung đến xem đều lắc đầu bảo không có cách gì, chỉ đành trơ mắt cơ thể rữa nát dần, rồi qua đời.
Thực ra cha ta đáng lẽ nên ra đi từ sớm. Lý do duy nhất ông giữ hơi tàn, là vì muốn điều gì đó với mẹ ta.
Cha ta hé môi, dùng chút sức lực cuối cùng mà thều thào:
“Lan Phú, nàng ngàn vạn lần không ... không ...”
“Thiếp biết rồi, không báo thù.” Mẹ ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cha, khẽ đáp.
“Chàng yên tâm, thiếp không dại dột đi mạo hiểm đâu.
“Đó là Nhiếp Chính Vương, ngay cả Hoàng đế còn phải nể ba phần. Một nữ nhân bình thường như thiếp, có mấy cái mạng mà đi báo thù cho chàng?
“Thiếp sẽ sống tốt với A Ninh. Dù sao chàng cũng để lại cho chúng ta không ít bạc. Thiếp sẽ đóng cửa quán, đưa A Ninh đi ngắm cảnh xuân, thưởng sen mùa hạ, bánh quế hoa mùa thu, và đắp người tuyết mùa đông...”
Cha ta nghe , an lòng nhắm mắt, khóe mắt rỉ một giọt lệ.
Mẹ ta cẩn thận lau đi giọt nước mắt ấy, nhẹ nhàng, sợ cha đau.
“Chàng cứ ngủ một giấc thật ngon. Tỉnh lại, thiếp vẫn là vợ của chàng.”
Nói xong, mẹ ta cầm lấy chiếc trâm lan hoa mà cha từng tặng bà vật đính ước.
Bà nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi đ.â.m thẳng chiếc trâm vào cổ họng đã cháy đen của cha ta.
*
Sau khi tang lễ của cha kết thúc, ta tìm thấy trong túi đồ của ông một đôi thỏ vàng nhỏ.
Ta ôm chặt đôi thỏ ấy vào lòng.
Nước mắt rửa sạch vết m.á.u bám trên thỏ vàng, ta lau khô mắt, :
“A nương, con muốn đến kinh thành.”
Mẹ ta những tờ tiền trắng tung bay khắp trời, im lặng thật lâu, rồi khẽ đáp:
“Đương nhiên, chúng ta phải đến kinh thành thôi.”
04
Người ta thường , gạo ở kinh thành đắt đỏ, sống nơi này không dễ.
Nhưng đối với mẹ con ta, dường như cũng chẳng khó khăn đến thế.
Mẹ ta có tay nghề giỏi, chỉ cần dựng một cái nồi lớn, hương thơm lan tỏa đã thu hút bao nhiêu người đến.
Ta nhanh nhẹn, đứng trước quán mời chào và thu tiền.
“Khách quan, canh dê của ngài đây, ngon thì quay lại nhé!”
Nồi canh dê nấu trắng sữa, rắc thêm hành lá xanh mướt, thơm ngon khó cưỡng.
Việc buôn bán của mẹ con ta rất phát đạt.
Cho đến một ngày, khi ta vừa bưng bát canh, liền bị một cú đá mạnh vào hông từ phía sau.
“A Ninh!” Mẹ ta kinh hô.
Bà định chạy đến cứu ta, chiếc nồi lớn lập tức bị người ta hất đổ, mẹ ta cũng bị va phải ngã xuống đất.
Nửa nồi canh dê sôi sục đổ lên váy của bà.
Trước mặt ta là đám gia đinh của phủ Nhiếp Chính Vương, sau hàng người cao lớn như thùng sắt là một mỹ nhân mặc áo ngắn vàng nhạt.
Bạn thấy sao?