20
Mùa đông năm ấy, Tiêu An đổ bệnh.
Cơn bệnh đến ào ạt như sóng trào.
Thôi thị dẫn theo các thê thiếp thay phiên nhau hầu hạ, chăm sóc.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ không có gì nghiêm trọng. Nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, bệnh đã trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Vài thê thiếp trong lúc hầu hạ đã bị Tiêu An mắng đuổi, trên người còn mang những vết thương.
Ai nấy đều nhận ra, Tiêu An đã sinh nghi.
Bệnh bất ngờ nặng như , ngoài lý do thời tiết, chỉ có một khả năng khác.
Đó là có kẻ ở bên cạnh ra tay hãm .
Ngày tuyết ngừng rơi, Tiêu An gọi mẹ con ta đến chăm sóc.
Hắn rằng gần đây uống thuốc miệng nhạt nhẽo, muốn nếm lại bát canh dê do mẹ ta nấu.
Mẹ ta nấu xong, bưng lên cho Tiêu An.
Nhưng hắn không uống, thay vào đó lại mỉm ta:
"A Ninh, lại đây, uống bát canh này đi."
Mẹ ta khựng lại, hỏi:
"Vương gia, chàng có ý gì ?"
Tiêu An không trả lời, chỉ trầm giọng :
"Lan Phú, tại sao canh nàng nấu luôn có mùi hương kỳ lạ như ?"
Mẹ ta đáp:
"Bởi vì trong đó có m.á.u của thiếp."
Tiêu An khẽ nâng mắt, chăm quan sát mẹ ta.
Bệnh tật khiến hắn trông u ám hơn trước, ánh mắt xoáy sâu vào mẹ ta:
"Máu của nàng? Nhưng trên người nàng, không hề có vết thương."
Mẹ ta không gì thêm, chỉ nhẹ giọng:
"Nếu vương gia nghi ngờ, thiếp xin uống trước."
Nàng nâng bát lên định uống, Tiêu An ngăn tay nàng lại.
"Để A Ninh uống." Hắn khẽ. "Lân Phúc, ta biết nàng thương A Ninh nhất."
Ta bước tới, cầm lấy bát canh, uống một hơi cạn sạch.
Thật ngon.
Canh đậm đà, ngọt ngào, hương vị tràn vào lồng ngực, mang đến cảm giác hân hoan mãnh liệt, gần như khiến ta run rẩy.
Nhìn ta uống không còn giọt nào, ánh mắt Tiêu An dần dịu lại.
Có lẽ vì bệnh tật, tâm trí hắn phiêu bạt đến tận Tái Bắc xa xôi.
"Mộc Dao… nàng ấy thế nào rồi?
"Ta vốn định đợi nàng sinh con xong sẽ đón nàng ấy về, giờ đây, bản vương cũng lâm bệnh rồi…"
Mẹ ta không đáp lời.
Nàng thu dọn bát canh, :
"Ngày mai Vương gia còn muốn uống canh dê nữa không?"
"Không." Tiêu An mệt mỏi .
"Vậy cũng tốt," mẹ ta , "dù sao trên người nương Mộc Dao cũng chẳng còn bao nhiêu thịt lành lặn."
Không gian bỗng trở nên lặng như tờ.
Tiêu An quay đầu mẹ ta, thốt lên trong hoảng hốt:
"Nàng gì?"
21
Mẹ ta bật .
Bà :
"Thiếp đã từng với vương gia, hương thơm đậm đà trong bát canh này là từ m.á.u của thiếp."
Bà giơ cổ tay lên, làn da trắng muốt như ngọc, không một vết thương:
"Vậy ngoài thiếp ra, vương gia còn có ái thiếp nào khác?"
Đôi mắt Tiêu An mở lớn, trừng lớn mẹ ta.
Hắn cố gắng ngồi dậy, giữa chừng lại gục xuống giường.
"Nàng g.i.ế.c nàng ấy? Nàng cùng Thôi thị âm mưu g.i.ế.c nàng ấy?"
Phải thừa nhận rằng, dù bệnh nặng, Tiêu An vẫn rất thông minh, lập tức nhận ra chân tướng.
Hắn đập mạnh xuống giường:
"Tại sao? Mộc Dao không đáng chết! Nàng ấy…"
Nhưng hắn không nhớ ra.
Hắn chỉ nhớ Lưu Mộc Dao từng bỏng chân mẹ ta, từng hãm mẹ ta bằng thuốc.
Lưu Mộc Dao từng khiến Thôi thị mất đi đứa con, không thể sinh thêm.
Những chuyện ấy, trong mắt Tiêu An, chỉ là tranh chấp nhỏ nhặt trong nội viện, chẳng đáng để thù hằn đến chết.
Còn về những người khác.
Những kẻ đã c.h.ế.t thảm vì Lưu Mộc Dao, trong thế giới của Tiêu An, chỉ là những con kiến nhỏ bé, hoàn toàn không để lại dấu ấn gì trong ký ức của hắn.
Mẹ ta khẽ xoa trán, nhẹ giọng :
"A Ninh, ta mệt rồi. Con thay ta chuyện với vương gia đi."
"Vâng, mẫu thân."
Tiêu An mở to mắt ta, đôi mắt hắn như muốn lồi ra khỏi hốc, biểu cảm trên khuôn mặt đầy kinh hãi như vừa thấy ma.
"Ngươi… vừa gọi nàng là gì?"
22
Ta kể cho Tiêu An một câu chuyện.
Ta với hắn:
“Ngài vẻ đẹp của mẹ ta, có người thì không.”
Người đó chính là cha ta.
Bởi vì năm cha gặp mẹ, bà chẳng hề xinh đẹp.
Giữa đám người tị nạn, mẹ ta gầy gò như cọng giá, tóc tai bù xù, chỉ có đôi mắt là sáng rực.
Có kẻ giật mất bánh bao của mẹ, bà lao lên cắn xé không giành lại , chỉ miệng mình đầy máu.
Cha ta đánh kẻ đó, rồi bẻ nửa chiếc bánh của mình đưa cho bà.
Mẹ ta vội vã nuốt chửng, rồi lí nhí :
“Đói.”
Cha đành đưa nốt nửa còn lại.
Bà lại ăn hết, lần này xong xuôi thì ngượng ngùng cúi đầu:
“Vẫn đói.”
Cha chẳng gì.
Mẹ nghĩ, chắc hẳn cậu thiếu niên kia đã thấy phiền và sẽ bỏ mặc mình.
Nhưng ngay khi bà thất thểu ngồi xuống góc tường, cha đã quay lại.
“Tất cả đều ở đây.” Cha đưa bà cái túi bánh khô.
Rồi cha thêm:
“Cứ đợi đấy, sau này ta sẽ đem những món ngon nhất thế gian cho ngươi ăn.”
...
Cha ta đã thực hiện lời hứa đó.
Trong suốt hơn mười năm sau, ông học đủ mọi món ăn ngon trên đời, từng món một cho mẹ.
Họ có một đứa con , có một quán ăn nhỏ, và đáng lẽ sẽ có một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.
Cho đến khi ở tận kinh thành, vị Nhiếp chính vương nghe về tài nghệ của cha ta và gọi ông đến món thịt dê quay.
Bạn thấy sao?