Dê Và Lan – Chương 1

(Văn án)

 

Cha ta là một đầu bếp lừng danh khắp mười dặm tám làng. Món dê quay của ông, lớp da giòn rụm, thịt mềm thơm, khiến ai nấy đều thèm thuồng.  

 

Ái thiếp của Nhiếp Chính Vương nghe danh, liền triệu cha ta đến phủ món này, còn đích danh cầu một con dê quay.  

 

Cha ta đi, khi bị người ta ném ra khỏi phủ, cơ thể ông đã bị lửa thiêu rụi cả da thịt.  

 

Hóa ra, ái thiếp kia nhất thời nổi hứng, muốn thử món dê quay không có... mùi thịt dê.  

 

Mẹ ta hay tin, không rơi lấy một giọt nước mắt.  

 

Ba tháng sau, bà dựng một chiếc nồi lớn ngay trước cổng phủ Nhiếp Chính Vương, bắt đầu bán món dê.  

 

01

 

Sau khi cha ta qua đời hai tháng, mẹ ta mang toàn bộ số tiền còn lại trong nhà đến tìm Lưu bà bà ở cuối ngõ.  

 

Lưu bà bà là một nhân vật thần kỳ. Bất kỳ người phụ nữ nào đã từng có chồng, khi qua tay bà, đều có thể biến thành thiếu nữ trong trắng.  

 

Chỉ là, nghe quá trình ấy đau đớn vô cùng. Đã từng có một tiểu thư kêu gào suốt một đêm, suýt nữa mất mạng.  

 

Nhưng mẹ ta, sau khi trở về, chẳng kêu lên một tiếng nào, chỉ là sắc mặt trắng bệch.  

 

Bà gọi ta đến, :  

 

“A Ninh, từ giờ con không gọi ta là mẹ nữa, chỉ gọi là tỷ tỷ, con hiểu tại sao không?”  

 

Ta gật đầu:  

 

“Con hiểu.”  

 

Mẹ ta mỉm , khen ta ngoan ngoãn.  

 

Sau đó, bà dẫn ta đến kinh thành, tìm một ngôi nhà cũ kỹ rách nát để tá túc.  

 

Rồi bà dựng một nồi lớn ngay trên con phố trước phủ Nhiếp Chính Vương, bắt đầu bán canh dê.  

 

02

 

Mẹ ta học nghề nấu dê từ cha ta.  

 

Cha ta là một đầu bếp lừng danh khắp mười dặm tám làng, món sở trường nhất chính là dê quay.  

 

Cũng là dê quay, món của cha ta đậm đà hơn hẳn. Da giòn, thịt mềm, thơm ngào ngạt mà không hề hôi, ngay cả những người không ăn thịt dê cũng không cưỡng lại , ăn hết miếng này đến miếng khác.  

 

Khi cha ta nấu ăn, mẹ ta luôn đứng phụ trong sân sau.  

 

Những bà chủ nhà khác thường đứng trước quán chào mời khách, mẹ ta thì không bao giờ lộ mặt.  

 

Ta hiểu lý do. Vì mẹ ta đẹp quá, đẹp đến mức dễ ra chuyện.  

 

Gia đình ta vốn là những người dân nghèo khổ không chỗ dựa. Trong cái thời buổi này, tránh xa rắc rối là thượng sách.  

 

Cha ta chỉ phô trương một lần duy nhất trong đời. Đó là khi phủ Nhiếp Chính Vương nghe món dê quay của ông là tuyệt phẩm, đã mời ông đến để nấu ăn cho vương gia.  

 

Cha ta phấn khởi với mẹ:  

 

“Lần này chắc sẽ thưởng lớn. Ta sẽ mua vài bộ y phục mới cho nàng ở kinh thành, rồi đúc một đôi thỏ bằng vàng của hồi môn cho A Ninh.”  

 

Ta vốn rất thích thỏ, nghe liền lao vào lòng cha, reo lên:  

 

“Thỏ! Con muốn thỏ vàng!”  

 

Cha ta khanh khách, cõng ta trên lưng chạy khắp nhà, mẹ ta vừa vừa đuổi theo:  

 

“Đừng để con ngã đấy!”  

 

Khoảnh khắc đó, thật như một giấc mơ.  

 

Nếu biết trước, ta sẽ không cần thỏ nữa.  

 

Ta chỉ muốn có cha.  

 

*

 

Cha ta bị gia nhân của phủ Nhiếp Chính Vương ném ra từ cửa sau.  

 

Người qua lại trên phố đông đúc, không ai dám lại gần.  

 

Bởi cơ thể ông đã bị nướng cháy đen, lớp da thịt tróc ra, những chỗ nứt nẻ, m.á.u và mủ rỉ xuống.  

 

Cuối cùng, một người đồng hương tốt bụng đã lợi dụng bóng đêm, dùng xe gỗ kéo ông về nhà.  

 

Người đó vừa khóc vừa chửi:  

 

“Đều tại con hồ ly tinh kia! Đều tại con hồ ly tinh ấy…”  

 

*

 

Con hồ ly tinh đó, tên là Lưu Mộc Dao, nghe thật dễ chịu sao.  

 

Nàng ta là ái thiếp mới của Nhiếp Chính Vương, cũng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.  

 

Nghe cha ta giỏi món dê quay, nàng ta hỏi:  

 

“Nghe bảo ông có thể quay dê mà không hề hôi?”  

 

Cha ta thật thà đáp: 

 

“Di nương yên tâm, món này đảm bảo không hôi.”  

 

Gương mặt Lưu Mộc Dao lập tức lạnh đi.  

 

Nàng ta :  

 

“Vậy quay mà không có mùi dê thì sao?”  

 

Cha ta gượng:  

 

“Nếu là dê quay, sao có thể không có mùi dê ?”  

 

Lưu Mộc Dao nheo mắt, lạnh lùng :  

 

“Ai bảo không ? Hôm nay để ta nấu, món dê quay mà chẳng có mùi dê nào, thế nào?”  

 

Nàng ta ra lệnh nhét giẻ vào miệng cha ta, trói lại như con dê, rồi đặt ông lên lửa quay.  

 

Ngọn lửa bùng cháy, Lưu Mộc Dao dùng khăn che miệng, bật :  

 

“Đây chẳng phải là dê quay không mùi dê sao?”  

 

Cuối cùng, khi cha ta toàn thân cháy đen, nàng ta trừng mắt, ánh đầy oán hận:  

 

“Ta đã , đời này ta nhất định không thiếp, ngay cả vương gia cũng đồng ý. Ngươi là cái thá gì, lại dám gọi ta là di nương?”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...