Để Trả Thù Cho [...] – Chương 4

7

Thay vì bị ta ép lên bàn mổ để thai, chi bằng tôi tự mình kết thúc tất cả.

Bạch nguyệt quang nhận nhầm ấy, thì cứ để như đi

“Phá bỏ đứa bé, cắt bỏ tuyến thể luôn đi. Tôi không muốn Omega nữa.”

“Làm phiền bác sĩ.”

Ca phẫu thuật này kéo dài rất lâu, chỉ trong một đêm, hai điều quan trọng nhất trong đời tôi bị lấy đi.

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, máu dường như cũng đang dần cạn kiệt.

Tuyến thể và đứa bé đều không còn, tôi hoàn toàn trở thành một Omega tàn phế, cơ thể yếu ớt đến cực độ.

Không lâu sau, tôi chẩn đoán mắc chứng trầm cảm.

Khi không có ai bên cạnh, tôi thường ngồi bên cửa sổ thất thần.

Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh Tống Thời Việt thầm theo đuổi trai tôi, ấy chu đáo, dịu dàng đến mức cực đoan.

Thích tôi là thật, tốt với trai tôi cũng là thật.

Nếu tôi không biết sự thật, có lẽ sẽ không đau khổ như bây giờ.

Tôi bước vào phòng trị liệu tâm lý, vừa trò chuyện xong với bác sĩ thì ở cửa vang lên, cùng với những bước chân dồn dập.

Tống Thời Việt cùng ba mẹ lao vào với gương mặt đầy lo lắng.

Anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi:

“Tần Niệm, đã biết tất cả rồi, là nhận nhầm người.”

“Khi 14 tuổi, trai em vẫn còn ở nước ngoài, Omega đó chính là em. Người luôn thích, từ đầu đến cuối đều là em.”

Anh ấy đầy hối hận, nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ mừng đến phát khóc.

Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn.

Tôi chậm rãi rút tay ra, Tống Thời Việt tôi đầy ngỡ ngàng và hoảng sợ.

“Đứa bé không còn nữa, tuyến thể của tôi cũng đã bị cắt bỏ.”

“Tống Thời Việt, giữa chúng ta đã quá muộn rồi.”

Khoảnh khắc đó, sắc mặt Tống Thời Việt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

“Đứa bé không còn...”

Nhưng rất nhanh, ấy như níu lấy sợi dây cứu sinh cuối cùng:

“Tần Niệm, có còn cơ hội để bù đắp cho em không?”

Tôi bình thản ấy, chỉ cảm thấy tất cả thật nực .

Trước khi thai, tôi vẫn còn kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này.

Nhưng suốt hai tháng trời.

Tôi bị phản ứng thai kỳ dày vò đến mức sống không bằng chết, suýt không qua nổi khi biết không thể giữ đứa bé, mà không một ai tìm đến tôi.

Ba mẹ không quan tâm, còn Tống Thời Việt thì vẫn đáng thương tin rằng mình không nhận nhầm người.

Quá muộn rồi.

“Ly hôn đi, Tống Thời Việt, chúng ta nên kết thúc rồi.”

8

Nói xong câu đó, tôi như trút gánh nặng.

Tuyến thể không còn, giữa tôi và Tống Thời Việt cũng không còn khả năng nào nữa.

Anh ấy tôi với gương mặt tái nhợt, dáng vẻ phong độ ngày nào giờ chỉ còn lại sự suy sụp.

“Con lại dám cắt bỏ tuyến thể, con có biết điều đó đối với một Omega có ý nghĩa gì không?”

Cha tôi nhẹ giọng trách mắng, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc và hối hận.

“Đã không còn quan trọng nữa, con mệt rồi.”

Tôi bình thản trả lời, còn Tống Thời Việt thì nắm chặt tay, run rẩy. Những cú sốc liên tiếp dường như khiến không thể chịu đựng nổi.

“Niệm Niệm, đã thích em nhiều năm như , sẽ không từ bỏ em đâu.”

“Anh nhận nhầm người, sẽ sửa chữa mọi sai lầm giữa chúng ta.”

Đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đi, cuối cùng cưỡng ép đưa tôi về nhà.

Tôi bị Tống Thời Việt nhốt lại.

Anh mời rất nhiều hộ lý và bác sĩ đến nhà chỉ để theo dõi trạng của tôi từng phút từng giây.

Tâm lý trầm cảm, mất tuyến thể, sức khỏe yếu ớt sau sảy thai, cơ thể tôi đã tàn tạ đến cùng cực.

Tống Thời Việt nghe bác sĩ báo cáo, hối hận đến mức quỳ xuống đất mà rơi nước mắt.

Tôi chỉ ngồi trên giường, lặng lẽ , cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng.

Sau khi bác sĩ rời đi, đứng dậy ôm tôi, dịu dàng hôn lên môi tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi Niệm Niệm.”

“Tất cả đều là lỗi của , sẽ chữa lành cho em.”

Giọng của Tống Thời Việt mang theo sự hoảng sợ, tôi chỉ mỉm nhạt, đẩy ra:

“Một chiếc gương đã vỡ dù ghép lại cũng chỉ toàn vết nứt.”

Anh sững người, mãi vẫn không gì.

Sáng hôm sau

Tôi tỉnh dậy thì phát hiện có thứ gì đó đang liếm chân mình.

Hóa ra là một mèo trắng muốt, trông chỉ mới vài tháng tuổi.

Nó cuộn mình ở cuối giường, thấy tôi tỉnh thì mở to đôi mắt , trông rất đáng .

Tống Thời Việt đẩy cửa bước vào, dịu dàng:

“Em thích không? Trước đây em từng muốn nuôi mèo, từ giờ nó sẽ là của em.”

Anh dỗ dành, bế mèo đặt vào lòng tôi. Tôi vuốt ve nó, trong lòng không khỏi mềm đi đôi chút.

Tôi đặt tên cho nó là Niệm Niệm, hy vọng nó sẽ trở thành một phiên bản khác của tôi, thương và che chở mà lớn lên.

Nhưng một ngày nọ, nó cắn tôi rồi chạy biến ra khỏi phòng.

Tôi vết máu trên tay mình, bóng dáng lạnh lùng của Niệm Niệm bỏ đi, đầu óc choáng váng.

Hóa ra, cuối cùng tôi chẳng giữ gì cả.

Tôi ngất đi mà không hề hay biết. Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện ở cửa.

“Tôi biết mọi người luôn không thích Tần Niệm, tôi hy vọng mọi người có thể đối mặt xin lỗi và giải thích, dù chỉ là giả vờ.”

“Niệm Niệm đang không ổn, cậu ấy cần nhiều thương hơn, nhất là từ cha mẹ.”

Tôi hiểu ra tất cả, vừa buồn vừa thấy ghê tởm.

Hóa ra, để nhận lời xin lỗi và thương từ cha mẹ, một ngày nào đó cũng cần có người khác ép buộc.

Cửa mở, tôi giả vờ như chưa tỉnh và nhắm mắt lại.

Họ rón rén đứng trước giường tôi, tôi chầm chậm mở mắt họ.

Sự thờ ơ và chán ghét trước đây giờ thay thế bằng sự đau lòng và hối hận.

“Niệm Niệm, trước đây là chúng ta đã sai với con.”

“Cái chết của con thực ra không liên quan gì đến con. Chúng ta chỉ vì quá đau buồn mà mù quáng trách nhầm con.”

Nếu chưa nghe lời Tống Thời Việt lúc nãy, tôi có lẽ đã mềm lòng.

Nhưng giờ đây, khuôn mặt đầy hối lỗi của họ, tôi chỉ thấy họ diễn thật giỏi.

Tất cả đều là giả dối.

Anh trai đã chết, đứa bé không còn, ngay cả mèo nhỏ cũng chẳng vương vấn gì tôi.

Thế gian này, không còn ai thực sự quan tâm đến tôi nữa.

Tôi nôn khan, không kìm mà bật nôn ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...