Để Trả Thù Cho [...] – Chương 1

1

Kỳ mẫn cảm của Tống Thời Việt đã đến, ta nhận nhầm tôi thành bạch nguyệt quang và cưỡng ép đánh dấu tôi.

Người từ trước đến giờ chỉ tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, giờ đây lại giống như một con thú hoang, áp chế tôi đầy mạnh bạo.

"Tần An, nhớ em đến phát điên…"

Tôi tát ta, nước mắt đau lòng trào ra khi tôi phản kháng:

"Tống Thời Việt, rõ đi, tôi là Tần Niệm! Anh trai tôi đã chết rồi!"

Nhưng Tống Thời Việt chẳng còn chút lý trí nào, điên cuồng cắn xé môi tôi, tin tức tố nồng đậm như rượu vang đỏ bao trùm khắp cơ thể, sau đó xuyên qua tuyến thể của tôi.

Cơn đau dữ dội kéo đến, tôi toàn thân mềm nhũn, nước mắt rơi xuống thấm ướt thảm.

Nhưng nỗi đau trên cơ thể chẳng là gì so với nỗi đau trong tim tôi.

Anh vừa đánh dấu tôi, vừa gọi tên bạch nguyệt quang của mình, ánh mắt đầy sâu ý nặng lại dành cho một người khác.

Anh không biết rằng, từ khi tôi còn là học đệ của , tôi đã thầm .

Tôi năm năm, ánh mắt của chưa bao giờ rời khỏi trai tôi, cho đến khi tai nạn đó xảy ra.

Một chiếc xe tải mất kiểm soát lao đến, để cứu tôi, trai đã dùng thân mình che chắn cho tôi trong xe, và ấy đã qua đời ngay tại chỗ.

Từ ngày đó, cha mẹ bắt đầu ghét bỏ tôi, còn Tống Thời Việt thì hận không thể khiến người chết khi ấy là tôi.

Bởi vì đã dự định sẽ tỏ với trai.

Để trả thù, tự nguyện cưới tôi về nhà. Tôi vui mừng khôn xiết, ngỡ rằng đã bắt đầu thích mình, sau khi cưới, chỉ hành hạ tôi không thương tiếc.

Đêm tân hôn, bóp cổ và đè tôi xuống giường:

"Cậu có biết không, ngày hôm đó tôi đã chuẩn bị để tỏ với trai cậu. Tại sao, tại sao người chết không phải là cậu?"

Tôi cũng tự hỏi, tại sao người chết không phải là tôi.

Pheromone của tôi mang hương bạc hà, giống hệt của trai.

Tôi đã từng ngây thơ nghĩ rằng chúng tôi có thể xây dựng cảm theo thời gian và hóa giải hiểu lầm. Vì , tôi hạ mình tin rằng nếu tôi và trai có cùng pheromone, sẽ đối xử dịu dàng với tôi.

Nhưng trong mắt Tống Thời Việt, tôi chỉ là sự ghê tởm.

Tôi cố ý giải phóng pheromone để dụ dỗ , kéo tôi vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối trong suốt hai giờ đồng hồ và mắng tôi đê tiện.

Trong kỳ phát , tôi quỳ dưới đất cầu xin an ủi tôi, tàn nhẫn trói tôi lại, bắt tôi tự mình chịu đựng cơn đau khổ.

Tôi đã tuyệt vọng, cũng đã tỉnh ngộ. Nhưng rồi đến kỳ mẫn cảm của , lại cưỡng ép đánh dấu tôi.

2

"Tống Thời Việt, sẽ hối hận."

Chúng tôi quấn lấy nhau suốt ba ngày trời, đến khi bị giày vò đến mức kiệt quệ, tôi khẽ chạm vào mặt và thì thầm.

Quả nhiên, sau kỳ phát , Tống Thời Việt hối hận.

Anh ta đạp tôi, khuôn mặt lạnh lùng như băng, lời đậm chất vô :

"Cậu hả hê lắm phải không, Tần Niệm? Cuối cùng cũng tôi đánh dấu rồi."

"Cậu nghĩ chỉ vì điều này mà tôi sẽ thích cậu sao?"

Tống Thời Việt, người luôn coi là thiên chi kiêu tử, ghét cay ghét đắng việc bị sự tương hợp của pheromone ràng buộc. Nhưng lần này, ta đã không cưỡng lại .

Trong lòng đầy hối hận xen lẫn tức giận, ta cho rằng tôi cố quyến rũ mình.

"Cậu không xứng đáng có pheromone giống như em ấy."

Tôi nằm trên giường, khó nhọc quay đầu lại, từng lời ra đều như xé ruột gan:

"Tống Thời Việt, chính đã cưỡng ép đánh dấu tôi."

"Tôi đã nhắc rồi, tôi không phải trai."

Tần An là điều cấm kỵ của ta. Chỉ cần nhắc đến, Tống Thời Việt sẽ mất kiểm soát. Anh ta hét lên, bảo tôi câm miệng, rằng tôi không xứng đáng gọi hai chữ " trai".

Anh ta đóng sập cửa bỏ đi, để tôi kiệt sức nằm trên giường không ai chăm sóc.

Khắp người tôi đầy những vết bầm tím đáng sợ, tuyến thể thì sưng tấy đến mức không thể chịu nổi.

Tôi sốt cao, mất nước, ngay cả sức để xuống giường cũng không có. Không có lời dặn dò của Tống Thời Việt, đám người giúp việc không dám đến gần tôi.

Khi tôi nghĩ mình sẽ chết trên giường, cửa phòng bị đá mạnh bật ra.

Tống Thời Việt xuất hiện, theo sau là vài vệ sĩ. Anh ta tôi bằng ánh mắt tối tăm đầy u ám.

"Đưa cậu ta đi."

Mãi đến khi bị cưỡng ép đè lên bàn phẫu thuật, tôi mới hiểu, thì ra ta muốn cắt bỏ tuyến thể của tôi.

"Tôi xin , đừng đối xử với tôi như . Nếu bị cắt bỏ tuyến thể, tôi thật sự sẽ chết mất."

"Tôi là một Omega, không có tuyến thể, tôi không thể sống nổi?"

Tôi vừa khóc vừa cầu xin ta, thậm chí cố gắng lê mình khỏi bàn phẫu thuật, toàn thân đau đớn đến mức không thể chịu đựng.

Nhưng Tống Thời Việt chẳng có chút lòng thương nào. Anh ta túm tóc tôi, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm.

"Tôi chịu đủ cái pheromone giống hệt em ấy của cậu rồi."

"Đừng mà... Tôi xin ..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...