Yến Tịnh kể lại, khi Trịnh Hạ nhận trát hầu tòa, biểu cảm của ta thậm chí còn hoảng loạn hơn cả người phụ nữ kia khi nhận trát.
“Cậu không thấy đâu,” ấy khi đang ngồi trên ghế sofa. “Mẹ chồng cũ của cậu còn bảo ta đừng lo, rằng cậu không dám ly hôn. Không hiểu bà ấy lấy đâu ra sự tự tin để , cứ nghĩ con trai mình là bảo vật không bằng.”
Tôi cũng bật :
“Mình luôn biết bà ấy ít học, không ngờ lại ít học đến mức này.”
Trát hầu tòa đã gửi tận tay con trai bà, mà bà còn nghĩ tôi đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” với ta sao?
Yến Tịnh lại nhắc đến người phụ nữ kia:
“Cậu nghĩ lần này ta có rời khỏi Trịnh Hạ không?”
“Mình chắc chắn là có,” tôi trả lời dứt khoát.
Những người đã quen với việc đi đường tắt để hưởng lợi thì không thể chịu nổi bất kỳ khổ đau nào trong cuộc sống.
Yến Tịnh bĩu môi:
“Nhưng ta đã sinh cho ta ba đứa con rồi, chẳng lẽ không quan tâm đến con mình chút nào sao?”
Tôi không có con, Yến Tịnh thì chưa kết hôn, càng không có con, nên chúng tôi không hiểu nổi thứ gọi là “ mẫu tử”. Vì , cũng khó mà đánh giá vấn đề này.
—-----------------
Việc kiện người phụ nữ kia để đòi lại tài sản đã giúp tôi bù đắp một phần khoản nợ, vẫn còn rất xa mới đủ.
Mỗi ngày tôi nhận không ngớt các cuộc gọi đòi nợ, thỉnh thoảng cũng nhận những cuộc gọi từ Trịnh Hạ với đủ số điện thoại khác nhau. Chỉ cần nghe thấy giọng ta, tôi liền ngắt máy.
Tuy nhiên, cũng có lúc tôi không kịp ngắt máy. Những gì Trịnh Hạ đã một lần nữa khiến tôi phải ta bằng con mắt khác.
Anh ta :
“Hứa Tuệ, em không tiếc bất cứ giá nào để khiến công ty sản, chẳng phải chỉ vì muốn quay về sao? Giờ sẵn sàng quay lại gia đình chúng ta, từ giờ cùng em sống những ngày yên bình.”
Anh ta còn :
“Anh sẽ để Tiểu Kỳ rời đi, các con cũng giao hết cho bố mẹ nuôi. Từ giờ sẽ không phiền đến cuộc sống của chúng ta nữa. Anh thực sự biết mình sai rồi, Tuệ Tuệ, chúng ta đã bên nhau gần 20 năm, em không thể cho thêm một cơ hội nữa sao?”
Đúng là tính toán thật giỏi. Cái gọi là “để Tiểu Kỳ rời đi” chẳng qua là muốn tôi cùng ta chịu khổ để lại từ đầu.
Ban đầu, khi nghe những lời này, tôi vẫn còn chửi rủa. Nhưng về sau, tôi chọn cách để lọt tai bên này, ra bên kia, chẳng buồn phí sức chửi mắng nữa.
Ngay cả Yến Tịnh cũng không chịu nổi:
“Chết tiệt, sao trời không giáng vài tia sét xuống đánh chết ta đi?”
Đến tận giờ, Trịnh Hạ vẫn mơ mộng, rốt cuộc ai đã cho ta sự tự tin để nghĩ rằng chỉ cần ta muốn quay lại, tôi sẽ đồng ý?
Đùa à, tôi đâu phải bãi rác.
Vì không muốn ta sống yên ổn, tôi thậm chí đã bỏ cả công ty. Sao tôi có thể muốn ta thêm nữa?
Đống giấy vệ sinh trong thùng rác công cộng còn sạch hơn ta.
Thời gian sau khi công ty sản, trong những đêm khuya độc, tôi đã nhiều lần nghĩ: Nếu ngày đó tôi yếu đuối hơn một chút, nếu tôi không có lòng thù hận mạnh mẽ đến , nếu tôi giống như những nữ chính lý trí trong các câu chuyện, thì kết cục của tôi có lẽ chỉ là ly hôn với Trịnh Hạ, mỗi người chia đôi tài sản.
Tôi sống cuộc đời của tôi, ta sống cuộc đời của ta.
Có lẽ, tôi còn sẽ tưởng tượng rằng sau khi ly hôn với tôi, Trịnh Hạ sẽ như một người mắc bệnh nan y, bỗng nhiên tỉnh ngộ rằng người ta nhất vẫn là tôi. Rồi ta sẽ sống nửa đời còn lại trong đau khổ vì mất đi đích thực.
Nhưng thực tế không bao giờ như .
Trịnh Hạ không hề có “người nhất”. Chỉ riêng việc ta phản bội hôn nhân để tìm kiếm cảm giác mới lạ đã đủ chứng minh rằng, người ta nhất luôn là “người tiếp theo” mang lại sự mới mẻ cho ta.
Một kẻ hưởng lợi từ những gì đã đạt sẽ không bao giờ hối hận vì mất đi thứ mà họ đã không còn coi trọng. Thay vào đó, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.
Một cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi quá khứ đáng xấu hổ của chính mình.
Tôi quen biết Trịnh Hạ từ khi còn trẻ, tôi từng chứng kiến tất cả những khổ sở của ta khi chưa thành đạt. Nhưng những người phụ nữ mà ta tìm đến sau này thì không. Họ chỉ thấy dáng vẻ oai phong, đắc ý của ta.
Giờ đây, chỉ khi Trịnh Hạ mất đi thứ ta coi trọng nhất – tiền bạc và danh vọng – ta mới thực sự hối hận.
Nỗi hối hận đó sẽ khắc sâu vào xương tủy, khiến ta nhớ mãi cả đời.
Bạn thấy sao?