Để Tôi Lo Kiếm [...] – Chương 5

Sau một hồi ngọt, bà dần mất kiên nhẫn.

 

:

“Tuệ à, con phải nghe mẹ. Tiểu Hạ đã nó không muốn ly hôn với con. Con cứ nhận đứa bé về nuôi như con ruột đi. Trẻ hai, ba tuổi chưa biết gì đâu, ai đối xử tốt với nó, nó sẽ không quên đâu. Sau này lớn lên, nó sẽ không quên chăm sóc con khi về già.”

 

“Nói xong chưa?” Tôi cắt lời, tiện tay mở cửa:

“Nếu xong rồi thì về đi.”

 

Bà sa sầm mặt, đôi mắt đục ngầu chằm chằm vào tôi một lúc, rồi đột nhiên nhạt:

“Hứa Tuệ, sắp 40 rồi, không có con, chắc cũng không sinh nữa. Cô xem, nếu ly hôn, còn ai thèm lấy ?”

 

Trong quan niệm cũ kỹ của bà, phụ nữ phải có một người đàn ông mới coi là có giá trị.

 

Tôi chiếc vòng vàng trên cổ tay bà, sau đó khuôn mặt đầy nếp nhăn không che giấu vẻ đắc ý của bà.

 

Tôi nhắc nhở bà bằng giọng điềm tĩnh:

“Hành vi của Trịnh Hạ là ngoại . Nếu ly hôn và đưa nhau ra tòa, tôi hoàn toàn có thể khiến ta ra đi tay trắng.”

 

Sắc mặt bà lập tức thay đổi. Bà trừng mắt tôi, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, trông khá đáng sợ.

 

“Không thể nào!” Bà cao giọng:

“Tiểu Hạ đã với tôi từ lâu rồi. Dù ly hôn, cũng chỉ chia một nửa.”

 

Hóa ra Trịnh Hạ đã từng hỏi ý kiến luật sư. Từ ngày ta ngoại , chắc chắn đã không ít lần nghĩ đến chuyện ly hôn.

 

Nhận ra lời của mình không ổn, bà thay đổi thái độ, vẻ cao ngạo vẫn còn:

“Tuệ à, hai đứa cảm tốt như , đừng ly hôn nhé. Thật ra, nếu có ly hôn, Tiểu Hạ cũng chẳng sao, người ta sẽ nhạo con đấy…”

 

“Với lại, con là phụ nữ, không có con cái. Có thêm tiền thì cũng để gì? Sau này già rồi, không ai chăm sóc thì thế nào?”

 

Bà lải nhải mãi, toàn về việc tôi sẽ thế nào khi về già.

 

Con người, một khi hưởng thụ vài năm sung sướng, sẽ quên sạch những khổ cực trước đây.

 

Không sao, tôi sẽ giúp họ nhớ lại.

 

—-----------------

 

Tôi và Trịnh Hạ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa. Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ còn trên danh nghĩa.

 

Anh ta và người phụ nữ kia ngày càng táo bạo hơn, dường như chắc chắn rằng tôi không thể gì.

 

Anh ta thậm chí công khai khoe con trên mạng xã hội.

 

Một số họ hàng, bè bắt đầu khuyên tôi nhẫn nhịn. Họ , đàn ông có tiền, chơi bời bên ngoài cũng không sao, chỉ cần biết đường về nhà là .

 

Bạn bè trong giới thì có người khuyên tôi ly hôn, cũng có người bảo tôi tranh thủ lúc còn sinh sản , hãy đi thụ tinh ống nghiệm để có con.

 

Những quan điểm lạc hậu này khiến tôi phải tự hỏi: Chúng ta đang sống ở thế kỷ mới hay không?

 

Việc đàn ông thành đạt rồi ngoại , phản bội hôn nhân, trong nhận thức của một số người, lại trở thành chuyện đương nhiên.

 

Tôi không quan tâm đến những lời khuyên “tốt đẹp” đó. Những ngày này, tôi không hề nhàn rỗi. Tôi đang tìm kiếm điểm yếu chí mạng của công ty.

 

Cách của tôi khiến thân Yến Tịnh sợ hãi. Cô ấy không nhịn mà khuyên tôi:

“Thật ra, cậu có thể cố gắng lấy 80% tài sản. Phá sản công ty, chẳng phải nỗ lực bao năm qua của cậu cũng thành công cốc sao?”

 

Tôi dứt khoát từ chối:

“Tôi vẫn nhớ tất cả những gian khổ của những ngày đầu khởi nghiệp. Tôi không thể để bất kỳ ai hưởng thụ thành quả mà tôi đã đổ mồ hôi nước mắt để có .”

 

Yến Tịnh á khẩu mấy lần, cuối cùng giơ ngón tay cái:

“Đỉnh thật! Cậu là tấm gương cho thế hệ chúng ta!”

 

Trong giới kinh doanh, tôi đã có mạng lưới quan hệ riêng. Nhiều khách hàng lâu năm cũng là do tôi trực tiếp xây dựng. Dù thất bại, tôi cũng không thiếu dũng khí để lại từ đầu.

 

—-----------------

 

Khi người phụ nữ kia mang thai 27 tuần, công ty đón nhận làn sóng khủng hoảng kinh tế đầu tiên.

 

Ban đầu, Trịnh Hạ không mấy hoảng loạn. Nhưng khi thấy tôi không ra mặt xử lý, và hình dần trở nên nghiêm trọng hơn, ta mới bắt đầu lo lắng.

 

Lúc này, ta không màng đến chuyện chiến tranh lạnh nữa, vội vã gọi điện cho tôi để thảo luận cách ứng phó.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...