Dù Trịnh Hạ có biết chuyện hay không, việc người phụ nữ mà ta nuôi bên ngoài dám công khai khiêu khích tôi là vấn đề của ta.
Tôi quyết định sẽ đẩy nhanh kế hoạch ly hôn với ta.
Nhưng trước khi thực hiện, tôi nhận hàng loạt tin nhắn từ một người . Cô ấy gửi cho tôi những bài đăng khoe mẽ của người phụ nữ kia trên mạng xã hội.
Điều này vốn đã không có gì lạ, hôm nay ấy gửi kèm một lời nhắn: “Cô ta đang khiêu khích cậu đấy.”
Ai mà chẳng có vài người thân thiết đáng tin?
Tôi đã nhờ mình kết với ta trên mạng xã hội. Bất kỳ hành gì của ta, tôi đều biết ngay lập tức.
Tôi mở tấm ảnh chụp màn hình cuối cùng và thấy bài đăng mới nhất của ta.
Trong ảnh là một đứa trẻ đang sảng khoái lăn lộn, kèm theo vài dòng chữ:
“Dù bây giờ chị có kiêu ngạo thế nào, cuối cùng những gì chị vất vả ra cũng thuộc về con tôi.”
À, suýt chút nữa tôi quên, ta có con, còn tôi thì không.
Con ta và Trịnh Hạ, dù là con riêng, vẫn có quyền thừa kế hợp pháp.
Cái xã hội này, đúng là thật chó má.
Tôi lại bản thảo thỏa thuận ly hôn trên tay mình. Dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng chỉ có thể lấy 70% tài sản.
30% còn lại, cộng với lợi nhuận ròng hàng năm của công ty, đủ để nuôi sống gia đình năm người của họ qua nhiều thế hệ.
Cảm ơn bài đăng của ta đã nhắc nhở tôi. Tôi chợt nhận ra, là không ổn, quá rẻ cho họ.
Những gì tôi đã dày công dựng nửa đời người, không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không bước vào.
—-----------------
Sau một tháng chiến tranh lạnh, Trịnh Hạ bắt đầu xuống nước với tôi bằng đủ cách.
Có lẽ ta nghĩ rằng tôi đã nhẫn nhịn lâu như mà không phát tác, lần này chắc chắn cũng sẽ dễ dàng tha thứ như những lần trước khi ta phạm lỗi nhỏ.
Anh ta đã sai. Sai hoàn toàn.
Không những không nhận sự tha thứ nào từ tôi, ta còn phải hứng chịu một tràng mắng chửi cay nghiệt.
Tôi xé toạc lớp mặt nạ giả tạo của ta, dùng tất cả những lời lẽ khó nghe và độc địa nhất mà tôi có thể nghĩ ra để nguyền rủa ta.
Khuôn mặt nhã nhặn, lịch lãm của ta dần nứt toác khi nghe từng lời chửi rủa. Anh ta thậm chí định quay sang chỉ trích tôi:
“Hứa Tuệ, em có biết bây giờ em trông giống một mụ đàn bà chanh chua không?”
Mụ đàn bà chanh chua?
Tôi lạnh, ta như một đống rác:
“Tôi dám nhận mình là mụ đàn bà chanh chua, còn , Trịnh Hạ, dám nhận mình là kẻ bẩn thỉu, một con lợn giống, một kẻ phản bội hôn nhân không?”
Mặt Trịnh Hạ tái mét. Một tháng bình yên đã khiến ta ngộ nhận rằng tôi sẽ thỏa hiệp.
Anh ta có lẽ nghĩ rằng tôi đã lớn tuổi, không có con, ngay cả công ty cũng là do tôi và ta cùng sáng lập. Rời xa ta, tôi sẽ không thể sống độc lập.
Chính vì thế, ta mới ngang nhiên đến .
Sau gần 20 năm chung sống, tôi từng nghĩ rằng ta hiểu tôi đủ rõ. Nhưng hóa ra, tôi đã đánh giá ta quá cao.
Cuộc mắng chửi một chiều của tôi kéo dài suốt 3 tiếng. Kết quả là, Trịnh Hạ đập cửa bỏ đi, chỉ để lại một câu:
“Tôi sẽ xem xét lại cuộc hôn nhân này.”
Xem xét lại?
Phì! Anh ta không xứng đáng.
Công ty của chúng tôi là do tôi và ta cùng sáng lập. Không ai hiểu rõ sự sống còn của công ty hơn chúng tôi.
Thậm chí, tôi còn hiểu rõ hơn cả ta.
—-----------------
Sau cuộc cãi vã hôm đó, Trịnh Hạ không còn về nhà nữa.
Anh ta công khai chuyển đến sống cùng người phụ nữ kia, và tôi cũng công khai bắt đầu hành với công ty.
Tôi biết công ty không thể sản quá nhanh. Không phải vì tôi còn cảm với Trịnh Hạ, mà bởi vì người phụ nữ kia vẫn chưa đủ tháng để sinh đôi. Cô ta vẫn có quyền lựa chọn chấm dứt thai kỳ, và điều đó không thể xảy ra.
Dù sao đó cũng là hai mạng sống. Gia đình năm người của họ phải trọn vẹn mới .
Đến ngày thứ chín kể từ khi Trịnh Hạ không về nhà, mẹ ta xuất hiện ở nhà chúng tôi.
Người phụ nữ già này, người từng cứng rắn với tôi suốt nửa đời vì tôi không sinh con, giờ ngồi trong phòng khách với nụ giả tạo. Từng câu từng chữ của bà đều ám chỉ tôi không nên cãi nhau với Trịnh Hạ.
Mọi thứ bà sử dụng, từ ăn mặc đến tiêu dùng, hầu như đều do tôi và Trịnh Hạ chu cấp. Nhưng cuối cùng, bà chỉ coi đó là khả năng của con trai mình.
Ngay cả chuyện Trịnh Hạ ngoại , dường như trong mắt bà đó cũng là một điều đáng tự hào.
Tôi lạnh lùng bà, không đáp lại một cách qua loa như trước đây.
Bạn thấy sao?