Để Tôi Lo Kiếm [...] – Chương 3

Tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt ta.

 

Anh ta quay đi, giải thích với vẻ thiếu tự tin:

“Anh hợp tác đầu tư với Phương Hạo mấy năm nay. Sợ em lo lắng nên không .”

 

Phương Hạo là thân của ta, người luôn giúp ta che giấu mọi chuyện.

 

Tôi không hỏi thêm về khoản đầu tư đó, và ta cũng không giải thích thêm, chỉ đóng cửa phòng và rời đi.

 

Anh ta biết tôi đã phát hiện chuyện ta có “gia đình nhỏ” bên ngoài, lại không hề hoảng hốt, như thể chắc chắn tôi sẽ chịu đựng.

 

Nói cách khác, ngay cả khi tôi không chịu đựng thì cũng có thể gì?

 

Nếu tôi ly hôn với ta lúc này, chẳng phải sẽ là giúp ta sao?

 

Hiện tại, ta giàu có, gia đình yên ấm, có lẽ sắp đủ cả trai lẫn . Còn tôi, gần 40 tuổi, đơn độc một mình.

 

Nhưng dù , việc tiếp tục kéo dài với một kẻ tồi tệ như ta là vô nghĩa.

 

—-----------------

 

Tôi ngày càng không thể chịu đựng nổi việc Trịnh Hạ đóng vai trò người chồng trong cuộc sống của mình. Nhưng việc chuyển tài sản vẫn chưa hoàn tất.

 

, tôi chỉ có thể tiếp tục “chiến tranh lạnh” với ta.

 

Có lẽ ta đang chờ tôi nghĩ thông suốt, hoặc chờ tôi đề nghị ly hôn. Dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không để ta lợi.

 

Vào ngày thứ 20 sau khi biết chuyện ngoại , tôi gặp người phụ nữ mà ta nuôi ở bên ngoài.

 

Cô ta có lẽ đã nghe điều gì đó từ Trịnh Hạ, nên bắt đầu khiêu khích tôi, cố cờ” gặp tôi tại quán cà phê mà tôi thường đến.

 

Thậm chí, ta còn ngồi ngay chỗ bên cửa sổ mà tôi hay ngồi.

 

Không lâu trước đó, tôi đã nhận nhiều ảnh và video của ta từ người mà tôi điều tra. Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra ta.

 

Người phụ nữ còn rất trẻ, chỉ khoảng 25-26 tuổi. Quần áo trên người và chiếc túi bên cạnh đều là hàng hiệu đắt tiền.

 

Có lẽ Trịnh Hạ bảo vệ quá tốt, ta vẫn toát lên sự trẻ trung tràn đầy sức sống, thậm chí trong ánh mắt còn lộ rõ vẻ ngây thơ ngu ngốc.

 

Tôi bất giác nhớ lại mình năm 25 tuổi. Khi đó tôi và Trịnh Hạ mới cưới hơn một năm, sống trong căn hộ chật hẹp, mỗi tháng chỉ có đồng lương ít ỏi. Quần áo trên người đã mặc vài năm, giặt đến bạc màu.

 

Cũng chính những năm đó, tôi và Trịnh Hạ tích góp từng chút một để có khoản vốn khởi nghiệp đầu tiên.

 

Những đêm muộn, khi cảm dâng trào, ta từng thề thốt rằng sẽ không bao giờ phản bội tôi. Khi ấy, những lời thề của ta có lẽ cũng chứa đựng một phần thật lòng.

 

Nhưng thật lòng cũng không chịu nổi thử thách của thời gian.

 

Tôi giả vờ không nhận ra ta, vẫn gọi một tách cà phê như thường lệ và ngồi ở bàn chéo đối diện. Tôi thậm chí không liếc ta một cái.

 

Chẳng bao lâu sau, tôi đã phải vỡ nhận định ban đầu về ta. Cô ta bước đến, ngồi đối diện tôi, nở nụ đầy khiêu khích và gọi tôi:

“Chào chị, Trịnh phu nhân.”

 

Rõ ràng, ta biết tôi là ai.

 

Cô ta không phải là kẻ thứ ba bị lừa dối, mà hoàn toàn tự nguyện kẻ thứ ba.

 

Bây giờ, ta muốn công khai khiêu khích tôi với tư cách là “người thứ ba” sao?

 

Chậc, ta có biết những thứ mình đang dùng, một nửa là thuộc về tôi không?

 

Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lướt qua cái bụng hơi nhô lên của ta:

“Cô là ai?”

 

Cô ta không dám thừa nhận thân phận không mấy vẻ vang của mình, lắp bắp giải thích thế nào ta quen tôi.

 

Lý do thật nực .

 

Tôi không gì, chỉ ta với ánh mắt vừa vừa không.

 

Tôi để ta biết rằng, những trò lố của ta, tôi đã thấu từ lâu.

 

Loại dây tơ hồng bám víu vào người khác như ta, lâu ngày đã không còn khả năng chịu giông tố. Dưới ánh mắt của tôi, ta chưa trụ nửa phút đã cuống cuồng bỏ chạy.

 

Bóng lưng hối hả, đầy vẻ chật vật.

 

Tôi cảm thấy thật đáng thương. Thương ta và cả xã hội này. Một trẻ trung, khỏe mạnh, có tay có chân, việc gì không , lại đi công cụ sinh nở cho người khác?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...