Để Tôi Lo Kiếm [...] – Chương 1

15 năm không sinh con, chồng tôi lại có con riêng bên ngoài – và không chỉ một đứa.

 

Người phụ nữ đó không vội vã muốn trở thành vợ chính thức.

 

Cô ta tính toán rất kỹ: Dù sao tôi cũng không có con, mà con riêng lại có quyền thừa kế hợp pháp.

 

Cô ta không cần bước chân vào gia đình này, bởi con của ta vẫn có thể thừa kế tài sản mà vợ chồng tôi đã vất vả dựng cả đời.

 

Vì điều này, tôi suy nghĩ rất lâu. Ly hôn có thể giúp tôi lấy phần lớn tài sản, số còn lại cũng đủ cho họ sống sung sướng qua nhiều đời.

 

Như thế thì quá rẻ cho họ.

 

Nếu , chi bằng sản.

 

Dù sao tôi cũng sống một mình, không đến mức chết đói. Tôi muốn xem họ nuôi dạy lũ con riêng thế nào khi không còn tài sản kế thừa.

 

—------------------------

 

Khi biết chồng mình – Trịnh Hạ – ngoại , con riêng của ta đã sắp vào mẫu giáo, thậm chí người phụ nữ kia còn đang mang thai lần hai.

 

Tôi biết chuyện muộn như là bởi gia đình Trịnh đều là những kẻ chẳng ra gì. Mấy năm qua, họ cùng nhau che giấu giúp ta.

 

Tôi chỉ biết vì người phụ nữ kia mang thai lần hai, và Trịnh Hạ đã đưa ta đi khám thai.

 

Ai đó đã chụp lại cảnh Trịnh Hạ bước vào phòng khám sản phụ khoa và gửi cho tôi.

 

Nhận bức ảnh, tôi sững sờ trong hai phút. Cơn giận dữ chưa kịp bùng phát đã bị lý trí đè nén.

 

Bao năm lăn lộn trên thương trường, tôi đã qua cái thời hành bốc đồng. Khi chưa biết rõ sự thật, tôi sẽ không chất vấn ta một cách mù quáng.

 

Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn người điều tra. Chỉ trong hai ngày, mọi chuyện mà Trịnh Hạ giấu tôi đều phơi bày.

 

Bốn năm trước, ta lén lút nuôi một sinh viên vừa tốt nghiệp.

 

Ba năm trước, ta sinh cho ta một đứa con trai. Giờ đây, ta lại mang thai, có vẻ là song thai.

 

Không ngạc nhiên khi mấy năm qua mẹ ta không còn giục tôi sinh con. Tôi từng nghĩ bà từ bỏ vì thấy chúng tôi đã lớn tuổi.

 

Hóa ra là bà đã có cháu trai từ lâu.

 

—-----------------

 

Sau khi xác nhận Trịnh Hạ ngoại , tôi cố gắng kìm nén cơn giận, không vội vàng ầm lên.

 

Việc ta ngoại là sự thật không thể thay đổi. Dù tôi có cãi nhau, náo loạn, cũng không thể .

 

Điều tôi cần nghĩ lúc này là thế nào để ly hôn có lợi nhất cho bản thân.

 

Trong thế giới của người trưởng thành, lợi ích phải đặt lên hàng đầu.

 

Tôi tìm một nơi yên tĩnh ngồi cả buổi chiều, lại 15 năm hôn nhân của mình.

 

Ban đầu, chính Trịnh Hạ là người đề nghị không sinh con, mà cuối cùng người hối hận lại là ta.

 

Những năm đầu khởi nghiệp, chúng tôi không có chỗ đứng, không có mối quan hệ, gia đình cũng không ủng hộ. Thành thật mà , hai chúng tôi đã chịu không ít gian khổ.

 

Đến khi vượt qua khó khăn, ta lại điều đầu tiên là tìm một người phụ nữ trẻ hơn để sinh con?

 

Thật nực .

 

Chỉ trong buổi chiều, tôi đã hỏi ý kiến nhiều luật sư. Kết quả là, do chúng tôi không ký thỏa thuận tiền hôn nhân hay trong hôn nhân, nên dù Trịnh Hạ là người ngoại trước, nếu ta không đồng ý, việc tôi muốn ta ra đi tay trắng gần như không thể.

 

Con đường đó không khả thi. Tôi cần nghĩ ra cách khác càng sớm càng tốt…

 

Lúc đó, Trịnh Hạ gọi điện hỏi tại sao tôi chưa về nhà.

 

Tôi đồng hồ. Đã hơn 10 giờ tối. Mấy năm nay, dù ta có một gia đình nhỏ bên ngoài, ta giấu rất kỹ. Ngoại trừ những buổi tiệc tối thỉnh thoảng kéo dài, ta luôn về nhà trước 10 giờ.

 

Điều này khiến tôi chưa từng nghi ngờ ta ngoại .

 

Nhưng tôi đã quên mất rằng, ai thật sự muốn ngoại thì không cần quá nhiều thời gian.

 

Khi tôi về đến nhà, đã hơn 11 giờ đêm.

 

Trịnh Hạ ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại. Nghe tiếng cửa mở, ta ngẩng lên . Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, không phát tướng, không hói đầu, toát lên vẻ chín chắn của thời gian.

 

Nhưng tôi thấy rõ ràng ta lập tức tắt màn hình điện thoại, úp màn hình xuống bàn trà.

 

Những chi tiết mà trước đây tôi không để ý bỗng chốc phóng đại vô hạn.

 

Khi đã nghi ngờ, mọi thứ đều đáng ngờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...