Dê Cái Tà Linh – Chương 4

Tôi thấy trên đó toàn là bùa khiến tim người ngừng đập. Thứ ta cầm trên tay không phải là một chiếc chuông. Mà là một con dao đen uốn lượn.

Ngay sau đó, ta giơ ngón tay về phía tôi và đâm con dao vào tim mình.

Tôi nheo mắt, tay lần chuỗi tràng hạt, tâm sinh sát ý.

Ngay khi tôi chuẩn bị kết ấn và tụng kinh, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi nhói lên.

Lòng tôi run lên, chợt ngước ta.

Trong lòng tôi có bão tố!

Đây là…

“Ta thừa nhận, ngươi rất mạnh.”

“Ngươi có năng lực hơn bất kỳ đệ tử nào của ba tôn giáo mà ta từng gặp ở đất nước này.”

“Nhưng ta khác đám chỉ dựa vào pháp lực, công pháp để quyết định thắng thua như các ngươi.”

Nói đến đây, ta dường như đang mỉm .

“Chỉ cần ta muốn, ta có thể hiến tế thân mình để bất kỳ kẻ nào.”

“Ta biết ta đánh không lại ngươi. Vốn dĩ ta cũng chỉ muốn mặc kệ, để Trần Hằng nhặt về một cái mạng, dù sao ta cũng chẳng mất gì vì ta cũng đã lợi dụng hắn để thí nghiệm vu thuật mới của mình.”

“Nhưng là ngươi ép ta phải như .”

“Nếu đều phải chết, thà chết trong tay mình còn hơn chết trong tay ngươi. Ta còn có thể kéo ngươi theo!”

“Ba phất diệt, chủ giáng thân ta.”

“Huyết tích!”

Nói xong, ta như đang khép mắt lại, đầu ngẩng lên cao, sau đó đâm thẳng dao vào tim mình.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tim mình nhói lên, tôi bắt chéo chân và nhắm mắt lại tạo ấn, tám hạt tràng trong tay tôi đều vỡ tan.

“Đại La Pháp Chú! Kim Cương Hộ Thân!”

Các tầng sức mạnh đều bung hết ra.

Áo cà sa trên người bồng bềnh, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Lập tức trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng sáng từ chuông vàng.

Nhưng nó không trao cho tôi.

Ngược lại, nó bao bọc Lưu Hân.

Có kim quang bảo vệ, con dao đen chỉ đâm thủng một chút thịt và không thể di chuyển thêm nữa.

Lúc này, hai vị tướng cũng bay về phía trước hất con dao ra khỏi tay Lưu Hân, sau đó đá ta ngã khuỵu xuống.

Trong nháy mắt, một cây đinh ba đã ghì chặt đầu ta. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ đầu dê hiện lên sự thắc mắc không thể hiểu .

“Bần tăng không biết đã học thứ thuật pháp gì.”

“Nhưng kiểu địch một ngàn tổn bản thân một ngàn mốt như thì chắc chắn không phải do lão tổ tông của chúng ta truyền lại.”

“Tà linh nhiều như chắc hẳn không chỉ một người.”

“Học tà thuật ngoại lai rồi đồng bào trong nước, tôi cũng chẳng hiểu rốt cuộc muốn cái gì nữa, cũng lười khuyên bảo .”

“Tâm đã bị ma vật ăn mòn, không còn thuốc nào cứu .”

“Truyền thống trọng ở chỗ khoan dung độ lượng, mà bần tăng thân là đệ tử Phật môn, càng không tạo nhiều chết chóc.”

“Nhưng bần tăng, không thể giữ lại .”

Nói xong, tôi cởi áo cà sa của mình ra và khoác lên người ta.

Che đi sự trần trụi, tháo xuống chiếc mặt nạ.

Mắt ta đỏ hoe, môi mím lại và không gì.

Nhìn tôi với ánh mắt không có gì ngoài sự căm ghét thù hận.

Tôi nhíu mày, khép mắt lại rồi đứng dậy chắp tay: “A Di Đà Phật.”

Tăng Tổn Nhị Tướng Quân vung tay chém xuống.

Một cái đầu người lăn tới chân tôi.

9.

Rốt cuộc, Trần Hằng cũng không cứu, cứ mà chết trong phòng bệnh.

May mắn thay, Phùng Niệm không gặp vấn đề gì lớn.

Nhưng khi biết tin Trần Hằng qua đời, ấy đã khóc đến chết đi sống lại.

Sau khi ở lại nhà xác suốt ba tiếng đồng hồ, ấy đã ký giấy đồng ý hỏa táng.

Lúc đó, tôi ấy và lưỡng lự muốn , cuối cùng, tôi vẫn không mở miệng.

Hôm nay là ngày hỏa táng Trần Hằng.

Trên mặt Phùng Niệm vẫn còn một chút buồn bã, ấy cùng một nhóm người thân lặng lẽ chờ đợi bên ngoài lò hỏa táng.

Nhìn thấy tôi tới, hình như ấy hơi ngạc nhiên vẫn cung kính cúi chào.

“Thầy A Phúc.”

Tôi mỉm với ấy: “Chúng ta chuyện nhé?”

Cô ấy không từ chối.

Bên cạnh lò hỏa táng có một ngọn núi tuyệt đẹp. Chúng tôi đi bộ về phía đỉnh núi.

“Không tò mò vì sao tôi tìm ư?” Tôi khẽ .

“Nếu không có chuyện gì thì ngài sẽ không tới tìm tôi. Nếu có chuyện thì ngài sẽ cho tôi biết. Tò mò cũng vô dụng.”

Phùng Niệm bình tĩnh .

Có vẻ như cái chết của Trần Hằng đã ảnh hưởng rất lớn đến ấy.

“Tại sao lại Trần Hằng?”

Tôi vừa đi vừa hỏi, bước chân của Phùng Niệm đã dừng lại.

Chỉ có điều ấy không gật đầu hay lắc đầu.

Một lúc sau lại tiếp tục lặng lẽ đi lên núi.

Tôi không vội hỏi mà đi cùng ấy.

Đi bộ lên sườn núi sẽ có đài quan sát có thể thấy một góc thành phố bên dưới.

Gió núi thổi qua thật mát mẻ.

Cô ấy đứng trên đài quan sát, về phía xa, ngực hơi phập phồng.

“Ngài có biết vì sao tôi và Trần Hằng kết hôn ba năm mà vẫn chưa có con không?”

“Hormone progesterone của tôi quá thấp nên khó có con.”

“Nhưng thực ra thì tôi từng có.”

“Ngày có kết quả kiểm tra là ngày tôi phát hiện ra ta lừa dối tôi.”

“Anh ta không thừa nhận. Sau khi chúng tôi cãi nhau, ta đã đẩy tôi.”

“Khiến cái thai mất đi.”

Cô ấy một cách bình tĩnh.

Sau đó, ấy kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, tôi ấy thật sâu.

Rồi quay người đi xuống núi.

#Ngoại truyện: Lời kể của Phùng Niệm

Trần Hằng và tôi ở bên nhau đến khi kết hôn tổng cộng là mười năm.

Gia đình không khá giả may mắn là ta rất có chí tiến thủ. Tôi thích sự chăm chỉ và kiên cường của . Tôi luôn nghĩ là một con ngựa chiến tiềm năng.

, tôi vẫn ở bên bất chấp sự phản đối của gia đình.

Quyết tâm của tôi đã khiến bố mẹ tôi thay đổi quyết định. Để cuộc sống của tôi tốt hơn, bố mẹ tôi bắt đầu giúp đỡ sự nghiệp của ta.

Tôi xuất thân là con nhà giàu có, với sự giúp đỡ của gia đình tôi thì ta sẽ có thể đi lên rất nhanh.

Và sự thật chứng minh ta đã .

Chỉ là dường như ta không biết hai chữ “biết ơn” viết như thế nào.

Chỉ sau hai năm kết hôn, đã có dấu hiệu ngoại như đi sớm về muộn, mùi nước hoa, sợi tóc dài, đoạn chat mờ ám,… Tôi đều có thể phát hiện ra.

Nhưng tôi đã chịu đựng .

Vì tôi biết mình cũng không đủ tốt.

Tôi có nồng độ progesterone thấp nên rất khó có thai.

Vì thế chỉ cần ta không gì đáng kể thì tôi có thể giả vờ như không thấy.

Mãi đến cuối năm ngoái tôi mới biết mình có thai.

Ngài có biết cảm giác của tôi lúc đó như thế nào không?

Tôi không thể mô tả nó.

Tất cả những gì tôi biết là tôi đã khóc thật lâu và cũng thật lâu trong bệnh viện.

Tôi đi chợ mua rất nhiều rau, bánh và hoa.

Tôi muốn tạo cho ta một bất ngờ trong bữa ăn tối nay.

Vừa mua đồ xong, tôi thấy xe của ta đậu trước cổng trường.

Đó là thời điểm học sinh tan học.

Tôi thoáng qua ta, vừa định gọi điện thì thấy ta ôm một rồi bước lên xe.

Tôi đi theo bọn họ suốt chặng đường và họ vào khách sạn.

Buổi tối về nhà, chúng tôi đã cãi nhau rất lớn. Anh ta tôi thật vô lý và không chịu thừa nhận điều đó.

Có lẽ chính nhờ sự tự tin mà đứa con mang lại mà những áp lực và nóng lòng trong thời gian dài đã khiến tôi bùng nổ tất cả.

Đây là lần đầu tiên ta tay với tôi.

Anh ta đẩy tôi khiến bụng tôi đập vào góc bàn, máu chảy rất nhiều.

Anh ta đóng sầm cửa và bước ra ngoài.

Đến lúc tôi bất chấp cơn đau chạy đến bệnh viện.

Thì con tôi đã mất.

Ngài không thể hiểu cảm của tôi và cũng không thể trải nghiệm chúng đâu.

Tôi đã tìm tên Lưu Hân.

Tôi tưởng ta sẽ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi, không ngờ, ta lại hành như thể đã biết chuyện này từ lâu.

Lúc đó tôi mới biết ta là một vu sư rất giỏi.

Cô ta kết nối với Trần Hằng không phải vì mà vì ta muốn dùng cơ thể của ta để nghiên cứu vu thuật gì đó.

Chúng tôi đã chuyện rất nhiều.

Điều tôi không ngờ tới là ta lại đồng ý giúp tôi tra tấn Trần Hằng cho đến khi ta chết.

Đổi lại, sau khi Trần Hằng bị ta tra tấn đến chết thì tôi phải chuột bạch thí nghiệm cho ta nghiên cứu.

Tôi đã đồng ý.

Trần Hằng với dê là vì do ta muốn cho tôi thấy sức mạnh của mình.

Nhưng tôi lại hối hận.

Tôi thấy ta thật ghê tởm và muốn thoát khỏi ta.

Hay đúng hơn… Tôi muốn thoát khỏi cả hai người.

Tình cờ hôm đó là lễ hội Du Thần, tôi nghe thầy A Phúc ở miếu Địa Tạng Vương rất giỏi bắt ma và trừ tà.

Sau khi tìm hiểu ngài vài ngày, biết tính cách, thói quen và nhân phẩm của ngài thì tôi cảm thấy ngài là một ứng cử viên sáng giá.

Sau khi quyết định ứng viên, kế hoạch của tôi có thể thực hiện rồi.

Bước đầu tiên là lôi kéo ngài tham gia.

Việc Trần Hằng với dê ấy lại là một mánh lới quảng cáo rất hay.

Nhưng chỉ dựa vào điều này chắc chắn là không đủ.

tôi đã khiêu khích Lưu Hân, khiến ta Trần Hằng.

Tối vốn định dùng cơ thể của Trần Hằng dụ ngài đến đối đầu với Lưu Hân, vì để đề phòng bất trắc, tôi còn viết địa chỉ của Lưu Hân lên ảnh chụp đặt trong phong bì phía trên hộp chữa cháy.

Cho dù Lưu Hân có phát hiện ra ý đồ của tôi thì cũng không sao, chỉ cần Trần Hằng chết và ngài có thể cắn chết Lưu Hân, thì cho dù tôi có chết thì cũng yên lòng.

Tôi chỉ không ngờ rằng người tính không bằng trời tính.

Tôi đã tự chơi với lửa.

Ngài đến quá nhanh.

Chưa đến Trần Hằng không chết mà Lưu Hân cũng không chết, ta cũng phát hiện ra kế hoạch của tôi.

Tôi biết mình sẽ không thể sống sót nếu mọi chuyện bị bại lộ.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ chết. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công trước.

Tôi nghĩ dù sao cũng chết Trần Hằng, tôi không lỗ.

Tôi chỉ không ngờ rằng khi tôi chuẩn bị hành thì ngài đã đến kịp lúc.

Phải chăng ông trời có đức hiếu sinh?

Cố không cho Trần Hằng chết?

Tôi hận.

Tại thời điểm này, tôi quyết định tự mình .

Giết Trần Hằng bằng chính đôi tay của tôi.

Trước đó, khi tôi ra ngoài không phải để đi gọi điện cho người thân mà là về nhà.

Sau khi thấy ngài đã lấy đi những bức ảnh, tôi cảm thấy kế hoạch vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát.

Để đánh lạc hướng ngài tôi đã gọi cho em trai tôi.

Sau khi ngài đi rồi, tôi dùng gối ấn vào mặt Trần Hằng đến chết, rồi tạo hiện trường giả như tôi bất tỉnh trong nhà vệ sinh.

Tôi tất cả những điều này vì tôi muốn một cơ hội cuối cùng, khiến ngài nổi sát tâm, dựa theo địa chỉ mà đi Lưu Hân.

Đó là lý do tại sao khi tỉnh dậy biết rằng Lưu Hân và Trần Hằng đều đã chết, tôi đã bật khóc.

Con tôi hẳn đã phù hộ cho tôi và cho phép tôi chiến đấu.

Thầy A Phúc.

Tôi xong rồi.

Ngài có muốn gọi cảnh sát bắt tôi không?

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...