Đày Tổng Tài Đi [...] – Chương 2

3

Vì sự ngang ngược của , tôi lệ đồng ý đi dự tiệc cùng .

Vừa tới nơi, Chu Thuật đã nhướn mày chọc ghẹo: “Ồ, mẫu nam tới rồi?”

Tim tôi thót lên tận cổ, vội ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngu Tịch xử lý Chu Thuật.

Ngu Tịch ngay lập tức véo mạnh vào hông Chu Thuật: “Im ngay!”

Chu Thuật không cam tâm vẫn ngậm miệng.

Tôi tranh thủ chào hỏi Thẩm Hoài Yến, rồi kéo Ngu Tịch ra một góc:

“Cậu Chu Thuật có vô lương tâm không? Còn đặc biệt gửi tin nhắn chọc tức Thẩm Hoài Yến.

“May mà mình nhanh tay xóa hết tin nhắn, nếu không giờ này mình đâu đứng đây !”

Ngu Tịch đồng cảm với tôi, ngay lập tức quay ra lườm Chu Thuật từ xa.

Cô ấy quay lại, hạ giọng: “Tối qua mình chia tay với ta, mà ta nhất quyết không chịu, phải nghĩ cách khác thôi.”

Tôi chưa kịp trả lời, đã nghe phía sau vang lên tiếng lạnh đầy khinh thường:

“Cứ tưởng mình là tiên nữ trên trời chắc, còn ta không chịu.”

Tôi và Ngu Tịch liếc nhau.

Lại đến kiếm chuyện đây.

Người là Tống Hoa, thanh mai trúc mã của Chu Thuật.

Từ nhỏ ta đã thích Chu Thuật, còn từng ra sức theo đuổi ta.

Chuyện này, ai ai cũng biết.

Nhưng Chu Thuật không bao giờ đáp lại, sau này còn toàn tâm toàn ý quan tâm đến Ngu Tịch, thậm chí không buồn gặp Tống Hoa nữa.

Cảm thấy mất mặt, mỗi lần gặp, Tống Hoa đều tìm cách khó Ngu Tịch.

Phát hiện tôi và Ngu Tịch là thân, ta càng ghét lây sang tôi.

Tôi và Ngu Tịch đang bận bàn chuyện quan trọng, chẳng định quan tâm ta.

Khoác tay nhau định đi chỗ khác.

Kết quả, Tống Hoa chắn đường, lạnh mỉa mai:

“Bọn họ chỉ chơi thôi, hai người các diễn sâu nhỉ.”

Dù sao cũng chuẩn bị chia tay, tôi và Ngu Tịch chẳng buồn giả vờ cao thượng.

Lập tức nở nụ đáp lại: “Mọi người đều chơi , ai hơn ai cao quý?

“Muốn thì tự đi mà theo đuổi, khó tụi tôi gì?”

Nói xong, tôi và Ngu Tịch lại định rời đi.

Nhưng Tống Hoa vẫn không chịu buông: “Dám thử không?”

Thần kinh.

Ngu Tịch hít một hơi thật sâu, định gì đó.

Nhưng bị Chu Thuật và Thẩm Hoài Yến vừa đến cắt ngang.

Thẩm Hoài Yến nhíu mày Tống Hoa: “Cô lại phát điên gì nữa?”

Tống Hoa lập tức thay đổi thái độ, nhỏ giọng giải thích: “Họ sau lưng rằng chỉ chơi hai , tôi tức quá mới đến lý lẽ.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Yến dừng lại trên người tôi.

Tôi lập tức lắc đầu: “Em không có.”

Tôi điên mới thừa nhận trước mặt bao nhiêu người thế này.

Thẩm Hoài Yến nắm lấy tay tôi: “Anh biết mà.”

Chu Thuật cũng vội vã quay sang chứng minh cảm với Ngu Tịch: “Anh cũng tin em mà!”

Ngu Tịch liếc một cái, môi khẽ nhếch thành một nụ mỉm.

Tống Hoa tức đến nhảy dựng, định gì thêm bị ánh mắt cảnh cáo của Chu Thuật chặn lại.

Cô ta không dám nữa.

Lỡ như Chu Thuật và Thẩm Hoài Yến mất mặt trước đám đông, ta cũng không chịu nổi.

Nghĩ , ta miễn cưỡng : “Tôi chỉ thôi mà.”

Mọi người xung quanh cũng vội vã tiến lên hòa giải.

Tôi và Ngu Tịch chẳng buồn để ý, nắm tay Chu Thuật và Thẩm Hoài Yến rời đi.

4

Cuối cùng, để dịu bầu không khí, có người đề nghị chơi trò “Thật lòng hay Thử thách.”

Xui xẻo thay, cả tôi và Ngu Tịch đều bốc phải thử thách.

Giang Hoa hớn hở chỉ vào căn phòng bên cạnh: “Nhiệm vụ là vào phòng đó với đời của mình. Phòng lập trình, nếu hai người không nhau, cửa sẽ không mở.”

Tôi và Ngu Tịch nhau.

Gần như ngay lập tức, cả hai hiểu ý đồ của Giang Hoa.

Cô ta chắc chắn rằng Chu Thuật và Thẩm Hoài Yến không chúng tôi, chỉ đang giỡn.

Vào phòng, tất nhiên là sẽ không ra .

Vậy không chỉ chúng tôi bẽ mặt trước mọi người, mà còn khiến chúng tôi tự thế.

Đúng là—

Vàng nguyên chất cũng không “tinh khiết” như âm mưu của ta.

Tôi và Ngu Tịch gần như đồng thanh: “Chúng tôi bỏ qua!”

Lời chưa dứt, ánh mắt Chu Thuật và Thẩm Hoài Yến đã đồng loạt về phía chúng tôi.

Chu Thuật sợ Ngu Tịch thiếu tự tin, vội vàng : “Bé cưng, em lắm, đừng lo mà!”

Ngu Tịch ngượng ngùng vuốt lại tóc.

Điều chúng tôi lo lắng, là cánh cửa kia sẽ không mở .

Giang Hoa mỉm : “Chỉ là trò chơi thôi mà, bỏ cuộc thì nhạt nhẽo lắm.”

Tôi kéo tay Thẩm Hoài Yến: “Về nhà đi, em đau đầu quá.”

Chứ chơi trò này, ngày mai không chỉ đau đầu mà còn nhức cả tim.

Tôi cố gắng mọi cách để thuyết phục Thẩm Hoài Yến từ bỏ, bên kia Ngu Tịch cũng không ngồi yên.

Đến lần thứ ba tôi giả vờ khó chịu định rời đi, Thẩm Hoài Yến tôi rất sâu: “Nếu chỉ là trò chơi, chơi thử cũng chẳng sao.”

Tôi vội vàng liếc mắt cầu cứu Ngu Tịch.

Nhưng ấy đã bị Chu Thuật kéo vào phòng rồi.

Nhìn nét mặt của tôi, Thẩm Hoài Yến hỏi: “Không phải em sợ chứ?”

Nói đến thế rồi, tôi còn gì nữa?

Chơi thì chơi.

Dù sao Thẩm Hoài Yến cũng không tôi.

Cùng lắm là hai cánh cửa đều không mở .

Nghĩ , tôi cam chịu đi theo vào phòng.

Kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu.

Để Thẩm Hoài Yến mở cửa trước.

Nếu không mở , tôi sẽ đổ ngược lại trách .

Sau đó giả vờ đau lòng đến tận cùng, để Giang Hoa phải thả tôi ra.

Hoàn hảo luôn!

Còn nếu mở

Thì tôi cũng sẽ tìm lý do khác.

Nhưng khả năng đó gần như bằng không.

5

Không biết căn phòng này sắp đặt thế nào.

Vừa bước vào, cửa đóng lại, tôi thử đẩy mà không nhúc nhích chút nào.

Thẩm Hoài Yến thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, không có vẻ gì là muốn mở cửa.

Tôi cũng ngồi xuống cạnh .

Chỉ cần mở cửa trước, tôi thắng.

Cùng lắm thì ngồi đây đến hết thời gian!

Cả hai ngồi trong phòng im lặng suốt nửa tiếng.

Nửa tiếng sau, tôi thử thăm dò: “Anh…”

Thẩm Hoài Yến vẫn chẳng vội: “Em mở trước đi.”

Rõ ràng cũng muốn dùng chiến thuật giống tôi.

Tôi ngả lưng trên sofa: “Không gấp, em ngồi thêm lát nữa, mở trước đi.”

Thẩm Hoài Yến cũng không giục.

Thêm mười phút nữa trôi qua, tôi bắt đầu hơi sốt ruột.

Tôi nhắc: “Anh mở trước đi, chơi xong trò này, mình về sớm.”

Thẩm Hoài Yến đồng hồ: “Không vội, có vài câu muốn hỏi em trước.”

Đầu tôi chỉ nghĩ thế nào để dụ đi mở cửa, nên cũng chẳng đề phòng gì, đáp bừa một tiếng.

Anh nhướn mày: “Nghe em định đày đi mẫu nam?”

Tôi lập tức phủ nhận: “Không có, ai thế?”

Không thể nào.

Tôi đã xóa sạch tin nhắn rồi mà.

Hay là Chu Thuật vừa gì với ?

Chết tiệt, cái tên Chu Thuật đó!

Thẩm Hoài Yến hừ lạnh một tiếng: “Chu Thuật , ta thấy đoạn tin nhắn của em và Ngu Tịch.

“Em bảo em dỗ đến cạn cả lời, còn chưa từng gặp ai phiền phức như .

“Em còn muốn đày đi mẫu nam.”

Mồ hôi tôi túa ra như tắm.

Nhưng miệng vẫn cứng không chịu thừa nhận: “Chu Thuật lừa đấy! Anh cũng biết mà, ta toàn linh tinh.”

Thẩm Hoài Yến gật đầu, trông như đồng : “Anh cũng nghĩ thế.”

Nhưng giọng điệu đột ngột thay đổi: “Nhưng Chu Thuật , ta đã chuyển đoạn tin đó qua cho , mà điện thoại thì chẳng có.

“Nếu nhớ không lầm, hôm đó điện thoại lại ở trong tay em.”

Tôi quay mặt đi, trần nhà rồi lại sàn, nhất quyết không .

Thẩm Hoài Yến không ngốc.

Liên kết một chút là biết ngay tại sao hôm đó tôi lại muốn kiểm tra điện thoại .

Hôm đó không vạch trần tôi, chỉ vì chưa kịp đọc tin nhắn và vẫn hy vọng tôi sẽ hỏi về chuyện đi xem mắt.

Đến mức này rồi, chẳng còn gì để biện minh nữa.

Tôi đành chọn chiến thuật im lặng.

Nhưng Thẩm Hoài Yến đâu dễ dàng bỏ qua.

Anh tiếp tục hỏi: “Vậy mấy lời em dỗ mỗi ngày, đều là bịa cả?”

Tôi nào dám nhận.

Đầu lắc như cái trống bỏi: “Em thật lòng, trời đất chứng giám!”

Thẩm Hoài Yến gật đầu: “Được, em đi mở cửa đi.”

Tôi…

Tôi tránh ánh mắt : “Hay là đi trước đi.”

Thẩm Hoài Yến tôi đầy ẩn ý.

Bề ngoài tôi giữ vẻ bình thản, bên trong đã loạn lên.

Nhìn gì mà ?

Anh mau đi mở cửa đi chứ!

Thời gian cứ trôi qua, Giang Hoa ngoài kia đã mất kiên nhẫn, bắt đầu châm chọc:

“Ngu Tịch, xem ra mấy lời hai chị em cũng chẳng thật lòng đâu, cửa đến giờ vẫn chưa mở .

“Tôi đã rồi mà, con người khi sống sung sướng quá lâu thì bắt đầu mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.

“Cô nên cảm ơn tôi đã giúp các rõ thực tế!”

Vừa dứt lời, cửa phòng bên kia bật mở.

Ngu Tịch lạnh lùng đáp trả: “Nhà sập rồi có thể xây lại, còn thì xây không nổi nữa đâu.”

Nghe thấy Chu Thuật và Ngu Tịch đã ra ngoài.

Thẩm Hoài Yến bắt đầu thấy không yên.

Anh tôi, rõ ràng thấy tôi đang có chút căng thẳng, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Em không dám đúng không?”

Tôi lập tức gượng: “Sao lại không chứ, em đến thế cơ mà.

“Chỉ là em hơi sợ cửa của không mở , thì em sẽ rất mất mặt.

“Vì —”

Tôi , ám chỉ một cách rõ ràng.

Thẩm Hoài Yến cuối cùng cũng nhượng bộ: “Được, đi mở trước.”

Anh bước về phía cửa.

Tôi như nín thở, nước mắt cũng sẵn sàng tuôn ra.

Chỉ đợi cửa không mở, tôi sẽ lao tới buộc tội là kẻ bạc .

Nhưng rồi, tiếng “cạch” vang lên.

Tôi trợn tròn mắt.

Sao lại mở ?

Khoan đã, chẳng lẽ… thực sự tôi?

Trước đây chưa từng ra, giờ tôi còn cách nào đổ ngược nữa?

Thẩm Hoài Yến rút tay lại: “Đến lượt em rồi.”

Tôi biết không thoát , đành cắn răng tiến tới.

Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, tôi thấy trong mắt Thẩm Hoài Yến ánh lên vẻ căng thẳng.

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu xoay khóa.

Quả nhiên—

Không mở .

Sắc mặt Thẩm Hoài Yến lập tức tối sầm.

Tống Hoa, vừa bị Ngu Tịch đáp trả không ra gì, giờ tưởng khóa bên phía Thẩm Hoài Yến không mở , liền cất giọng mỉa mai: “Ồ, đây lại có người chưa ra này.”

Thẩm Hoài Yến lạnh: “Đây là cái mà em gọi là đến mức không thể sống thiếu ?”

Tôi run rẩy quay đầu, biện minh: “Anh nghe em , cái khóa này, có thể nó bị hỏng.”

Lời còn chưa dứt, cửa đã bị Tống Hoa mở từ bên ngoài.

Cô ta tôi và Thẩm Hoài Yến, ánh mắt đầy chế giễu: “Cho nên , người ta không nên tự mình đa .”

Tôi nhắm mắt lại.

Đừng nữa, không thấy mặt Thẩm Hoài Yến đã lạnh như băng sao?

Cô ta còn định thêm, bị Thẩm Hoài Yến ngắt lời: “Mọi người chơi tiếp đi, bọn tôi về trước.”

Anh vòng tay qua eo tôi, kéo tôi rời khỏi đó.

Tôi vội ngoái đầu ra hiệu bằng khẩu hình với Ngu Tịch: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Ngu Tịch hiểu ngay, định bước lên thì bị Chu Thuật cản lại.

Phía sau văng vẳng giọng ta: “Người ta là vợ chồng đang giải quyết mâu thuẫn gia đình, theo gì?”

Chu Thuật thường xuyên chuyện tâm với Thẩm Hoài Yến.

Anh ta đương nhiên là người đầu tiên biết rằng Thẩm Hoài Yến tôi.

Giờ cửa không mở, vấn đề chắc chắn nằm ở tôi.

Anh ta Tống Hoa: “Cô tiêu đời rồi. Vừa nãy là người to nhất, Thẩm đại ca sẽ không tha cho đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...