Đây Là 'Yêu' – Chương 6

11,

Thằng đ i ê n.

 

Kẻ b iế n th á i.

 

B ệ n h t â m t h ầ n.

 

Tôi đứng trong vũng m á u, nửa mơ hồ nửa tỉnh táo.

 

Chuyện này nghe qua thì rợn cả người, khi xảy ra trên người Hoắc Trác thì lại là chuyện bình thường.

 

Không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để nghĩ về ta .

 

C ảnh sát nhanh chóng chạy đến, đưa Hoắc Trác và t h i t h ể của Liễu Viện về cục cảnh sát.

 

Hoắc Trác thừa nhận hành vi của mình như thể ta chỉ g / i / ế / t một con quái trong game chứ không phải người thật.

 

C ảnh sát hỏi ta, “Tại sao lại muốn g / i / ế / t / c / h / ế / t Liễu Viện? Theo những gì chúng tôi điều tra, ấy là học cùng lớp của , thậm chí còn rất thích .”

 

Hoắc Trác, “Cô ta bị thế là đáng đời, tôi cũng .”

 

C ảnh s át, “Tại sao sau khi g / i / ế / t người lại không chạy mà lại quỳ xuống cầu hôn học nữ kia?”

 

Hoắc Trác, “Chúng tôi vốn là vợ chồng mà, mọi chuyện sẽ giống như kiếp trước, Liễu Viện c / h / ế / t, ấy cứu vớt tôi, sau đó chúng tôi ở bên nhau.”

 

C ảnh s át cho rằng tinh thần ta có vấn đề nên buổi thẩm vấn kết thúc.

 

C ảnh s át tới chuyện với tôi, bóng gió rằng:

 

“Bạn học này, có biết vì sao tội phạm lại… có cảm với không?”

 

Tôi lắc đầu, gương mặt lạnh lùng đến cực điểm của Hoắc Trác qua cửa kính một chiều.

 

“Cậu ta bị b ệnh, chỉ là không phải b ệnh tâm thần, mà là tâm lý vặn vẹo có vấn đề, tôi hi vọng cậu ta sẽ nhận án tử hình.”

 

C ảnh s át nhờ bác sĩ đến tiền hành giám định tinh thần của Hoắc Trác, cuối cùng đưa ra kết luận gần giống như những gì tôi .

 

Cuối cùng, ta bị phán t ử h ì n h vì tội g / i / ế / t / n / g / ư / ờ / i.

 

Trước khi c / h / ế / t, ta cầu gặp tôi một lần.

 

“Du Tâm, không ngờ em chịu đến gặp lần cuối, em vẫn luôn tốt bụng như .”

 

Hoắc Trác qua kính, trong mắt tràn ngập ánh sáng.

Tôi tựa lưng vào ghế.

 

“Để thất vọng rồi, tôi rất ác độc, tôi muốn tới để xem khi bị xử bắn thì trông như thế nào, cố giống như tôi kiếp trước không mà thôi.”

 

Hoắc Trác im lặng một hồi rồi lên tiếng, “Anh không cố ý.”

 

Ý của ta là, ta không cố ý g / i / ế / t / c / h / ế / t tôi, chỉ là trong quá trình h à n h h ạ tôi ta vô khiến tôi c / h / ế / t đi mà thôi.

 

Tôi bật .

 

“Vậy cố ý g / i / ế / t / c / h / ế / t Liễu Viện sao?”

 

“Cô ta cản trở chúng ta, không đáng c / h / ế / t sao?”

 

Hoắc Trác ra từng câu từng chữ.

 

“Đời trước nhờ Liễu Viện chúng ta mới có thể ở bên nhau, rất biết ơn ta. Nhưng kiếp này ta cản trở chúng ta ở bên nhau, đương nhiên đ áng c / h / ế / t rồi.”

 

“Tùy nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không muốn phí lời với một kẻ sắp c / h / ế / t. Kiếp sau, nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ tự tay g / i / ế / t / c / h / ế / t .”

 

Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy rời đi.

 

Hai kiếp ròng rã, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng này.

 

Cứ để ta và Liễu Viện cùng tâm sự dưới địa ngục đi.

 

“Du Tâm.”

 

Hoắc Trác gọi lại, tôi không dừng bước.

 

Có lẽ ta muốn xin lỗi gì gì đó, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, vĩnh viễn không muốn gặp lại ta.

 

Tôi một mình bước đi trên hành lang tối tăm, phía trước là ánh sáng đang chờ đợi tôi.

 

Hoắc Trác buông thõng tay, ra lời cuối cùng.

 

“Đây là…”

 

“Yêu.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...