7,
Hoắc Trác giống như không nghe thấy ta đang gào thét, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi bật , “Cô nhỏ của cậu đang cầu cứu kìa, không cứu ta à?”
Hoắc Trác mím môi, “Cô ta không phải của tôi.”
“Kể cả không phải , dù sao thì ta cũng từng cứu cậu một lần, cậu không thấy cảm rung chút nào sao?”
“... rung ?”
Hoắc Trác nghiêng đầu, từ từ lên tiếng.
“Tôi chỉ rung với cậu.”
Tôi không nhịn mà nở nụ , càng lúc càng tươi.
Nghe câu này từ miệng ta, thật sự tôi không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Liễu Viện giãy dụa.
“Giang Du Tâm, mày cho cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì rồi!?”
Tôi nhấc cằm ta lên, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, “Đây không phải là những gì mày thường trong trường hay sao hả chúa cứu thế, chỉ tiếc là bây giờ chúa cứu thế cũng không tự cứu mình rồi.”
Tôi đứng lên, buông tay ra, “Cho mày hai lựa chọn, một Hoắc Trác ở lại, mày đi.”
“Hai, cậu ta đi, mày ở lại. Chọn xong chưa?”
Là một người từng đi b ắt n ạt học khác, Liễu Viện biết nếu ở lại sẽ bị h à n h h ạ đến mức nào.
Cô ta do dự một chút, cuối cùng với Hoắc Trác.
“Cậu đừng sợ, tôi sẽ tìm người đến cứu cậu!”
Liễu Viện sợ tè ra quần chạy thật nhanh ra khỏi ngõ, giày cao gót bị rơi mất một chiếc cũng không thèm để ý.
Đàn em xúm lại vây quanh tôi, “Chị, thằng này ngày nào cũng lén lén lút lút bám theo chị, đi lại không thấy giống người tốt chỗ nào, chị để bọn em giáo huấn nó một chút nhé.
Tôi không trả lời, sang chuyện khác, “Về trước đi, sắp mười giờ rồi, nhanh về nhà thôi. Chủ nhật hẹn ở chỗ cũ, chị lại dạy chúng mày học tiếp.”
Mấy tên ‘c ôn đồ’ này qua thì vô cùng hung ác, thật ra chúng mới mười lăm, mười sáu tuổi, ba mẹ chúng nó đi cả ngày, không có thời gian dạy dỗ chúng nó.
Mấy đứa trẻ này cũng không phải hết thuốc chữa, thi thoảng có thời gian tôi sẽ dạy chúng học bài.
Vì mà chúng rất nghe lời tôi.
Hôm nay, cuộc chiến đẫm m á u bọn nó mong chờ không xảy ra, thế là chúng nó lại buồn bã về nhà.
Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại tôi và Hoắc Trác.
Tôi mặc kệ ta, quay người rời đi lại bị ta giữ lại.
“Tại sao cậu không đánh tôi? Có phải là… cậu thương tôi không?”
Trong lòng tôi lạnh xuống, hất tay ta ra.
“Tôi buồn nôn.”
Hoắc Trác bị đẩy vào tường, thân hình gầy ốm khẽ run lên trên mặt lại lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Cậu bằng lòng đụng vào tôi, bằng lòng đánh tôi, chẳng lẽ không gọi là sao?”
“Mẹ tôi cũng từng với tôi, đánh càng nặng, mắng càng khó nghe mới gọi là…”
“Yêu.”
“Ngậm chặt cái miệng bẩn thỉu của cậu vào, câu này không thấy cấn cấn à?” Tôi tức đến mức muốn g / i / ế / t / c / h / ế / t tên b i ế n t h á i này ngay tại chỗ.
Kiếp trước, câu chuyện về gia đình Hoắc Trác các nhà báo đăng đi đăng lại.
Ba ta là một thương nhân tiếng tăm lẫy lừng, mẹ ta là tiểu tam hoại hạnh phúc gia đình người khác,
Bà ta muốn dựa vào đứa con này để gả vào Hoắc gia, sau khi sinh Hoắc Trác, bà ta mới biết con riêng của người mình trải dài từ bắc vào nam, từ đông sang tây. Bởi , dù có thế nào cũng không đến lượt bà ta huênh hoang.
Ba của Hoắc Trác cũng chẳng ưa gì ta, bởi vì ông ta nghĩ là công cụ để người phụ nữ tâm cơ kia dùng để trói buộc mình.
Hoắc Trác sống một cuộc sống không có cha thương mẹ , ta giàu lên nhờ sự cố gắng của chính mình.
Giang cư mận đều cảm thấy đau lòng cho ta.
Nhưng không ai ý đến tâm lý méo mó vặn vẹo của ta.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là nhân vật phụ trong trò chơi của Hoắc Trác và kẻ b ắt n ạt ta mà thôi.
Liễu Viện c / h / ế / t ta cũng đổ lỗi cho tôi, không ngừng t r a t ấ n thể xác và tinh thần của tôi.
“Giang Du Tâm, tôi sai gì sao?”
Lông mi Hoắc Trác run rẩy, bông tuyết rơi nhẹ lên bờ mi.
Có vẻ như ta không hiểu vì sao tôi lại tức giận.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, trời đất như dần trở nên yên ắng.
Tuyết lại rơi rồi.
Tôi sẽ không mềm lòng nữa.
“Sai ở chỗ, loại người cặn bã như cậu không nên sống trên đời này.”
8,
Liễu Viện và Hoắc Trác yên tĩnh một khoảng thời gian.
Liễu Viện bị tôi dọa cho vỡ mật, những người ta có xu hướng b ắt n ạt kẻ yếu lại sợ hãi kẻ mạnh.
Chỉ cần đứng trước mặt người mạnh hơn, ta lập tức rơi vào thế hèn.
Có lẽ Liễu Viện nghĩ mình và Hoắc Trác có chung một kẻ thù, cho nên ta càng thân thiết với Hoắc Trác hơn.
Người kia dường như đã nhận ra điều gì đó, ngày càng cố gắng tránh xa ta.
Thời gian cứ thế trôi qua, không khí càng lúc càng căng thẳng.
Kì thi đại học sắp tới.
Lần này, không bị mấy người phiền phức kia q u ấ y r ố i, tôi phát huy tốt hơn bình thường, điểm thi cao top đầu thành phố.
Hoắc Trác bị tụt lại, chỉ đứng top sáu thành phố, kém hơn kiếp trước rất nhiều.
Dù thế nào đi chăng nữa, những ngày tháng ôn thi căng thẳng cũng đã trôi qua.
Người vui vẻ nhất lúc này không ai khác chính là Liễu Viện.
Cô ta dồn hết tâm tư vào việc theo đuổi Hoắc Trác, thành tích chỉ miễn cưỡng đủ để tốt nghiệp, ta lại tràn ngập hi vọng về tương lai.
“Sau khi vào đại học, Hoắc Trác nhà tôi sẽ kiếm rất nhiều tiền, đợi đến khi tốt nghiệp, chắc chắn sẽ kiếm gấp trăm ngàn lần như thế. Mười năm sau… không, không cần đến mười năm, tóm lại là Hoắc Trác sẽ là người giàu nhất cả nước. Tôi là người cứu rỗi , lúc đó, chắc chắn ấy sẽ cưới tôi vợ.”
Trong buổi họp lớp, Liễu Viện vui vẻ như thể cuộc sống tốt đẹp đang đợi ta ở tương lai.
Tôi lắc ly rượu trên tay, nhạo.
Liễu Viện uống quá nhiều nên không còn sợ tôi nữa, chỉ tay thẳng vào mặt tôi rồi mắng, “Giang Du Tâm, sau này chắc chắn mày sẽ phải khóc, mày nên nghĩ xem nên tạ tội với tao bằng cách nào đi, biết đâu tao sẽ rộng lượng mà tha cho cái mạng chó của mày!”
“Say rồi, uống miếng nước cho tỉnh đi.”
Tôi nhấc ly nước lên dội vào mặt ta, sau đó đặt ly xuống, xách túi rời đi.
Mấy cùng lớp chạy đến ngăn tôi lại, “Du Tâm, tính toán với con ma men này gì, chúng ta ngồi xuống ăn uống trò chuyện tiếp đi, mọi chuyện có gì to tát đâu.”
Trên mặt cậu ta có một tia âm hiểm.
Tôi nhướng mày rồi tiếp tục ngồi vào vị trí của mình.
“Được, chúng ta chuyện.”
Tôi muốn xem các người đang bày trò gì.
Bữa tiệc kết thúc, tan rã trong không vui.
Sáng hôm sau, có vài người tốt gọi điện cho tôi.
“Mau xem tin tức đi, có người tố cáo cậu b ạ o l ự c h ọ c đ ư ờ n g, bây giờ đã có vài trường tuyên bố không nhận cậu vào trường!”
Tôi ấn phát video, đó là video trong buổi họp lớp.
Tiêu đề là, “Thủ khoa thành phố b ắ t n ạ t học ba năm, người ta thi trượt đại học.”
Video không có âm thanh, bị cắt bỏ đầu đuôi chỉ còn mười giây, cũng có thể khiến cư dân mạng bất bình.
Thủ khoa đại học, b ạ o l ự c h ọ c đ ư ờ n g, chỉ bằng mấy từ này cũng đủ để khiến cư dân mạng phẫn nộ.
Có người tự xưng là ‘ học’ đứng ra , “Giang Du Tâm ỷ vào việc mình có thành tích tốt để b ắ t n ạ t học, ngày nào cũng ép học phải bài tập về nhà giúp cậu ta.”
Có người chẳng biết gì cũng vào , “Học tốt chưa chắc đã có đạo đức tốt, có tài mà không có đức là người vô dụng.”
Có vài trường đại học tuyên bố sẽ không nhận loại người như tôi vào trường, nếu kĩ thì mấy trường này đều là trường cao đẳng top dưới.
Không ai quan tâm chân tướng như thế nào, tất cả mọi người đều chỉ tin những gì mà họ muốn tin.
Tôi có thể chọn cách báo c ảnh s át để giải quyết vụ phỉ báng này, chắc chắn sẽ cư dân mạng bất bình hơn nữa, họ sẽ vu khống rằng nhà tôi có quyền có thế, cấu kết với cơ quan hành chính để tẩy trắng.
Vậy nên, việc tôi cần lúc này không phải là đứng ra sáng tỏ, mà là phải bôi đen hơn thế nữa.
Bạn thấy sao?