Đây Là 'Yêu' – Chương 1

Sau khi trùng sinh, thân tôi lao đến cứu người thành công nhất trong tương lai đang bị b ắt n ạt. Kiếp trước, ta tham gia vào hội b ắt n ạt, sau này sợ bị trả th ù nên đã 44. Còn tôi thì âm thầm quan tâm chăm sóc ta, sau này đã trở thành phu nhân nhà giàu người người ngưỡng mộ.

 

Lúc này, ta tôi , “Lần này, tao sẽ là phu nhân nhà giàu!”

 

Tôi thì đứng cạnh thêm dầu vào lửa cho hội đang b ắt n ạt kia.

 

Ai mà ngờ sau khi công thành danh toại, ta lại coi người trước kia từng b ắt n ạt ta là ánh trăng sáng cơ chứ?

 

Sau khi kết hôn, ta lấy cớ “trả thù cho ” mà hành hạ tôi đến tận cuối đời.

 

Kiếp này, tôi muốn xem xem hai người họ sẽ ở bên nhau như thế nào!

 

1,

Ai cũng biết, Hoắc Trác từng có một đoạn tuổi thơ bất hạnh.

 

Nghe phải chịu đựng những vụ b ạ o l ự c h ọ c đ ư ờ n g nghiêm trọng.

 

Mỗi khi có phóng viên hỏi những tin đồn này có phải thật không, trong mắt Hoắc Trác luôn mang theo một tia hoài niệm.

 

“Không có, khoảng thời gian đi học tôi đã gặp người khiến tôi lưu luyến, chỉ tiếc là sau này ấy đã 44 mất rồi.”

 

Phóng viên liếc qua tôi, “Vậy, vợ của ngài không phải là người mà ngài sao?”

 

Ánh mắt Hoắc Trắc như con rắn độc quấn chặt trên người tôi, kéo trái tim tôi rơi xuống vực thẳm.
 

Anh ta , “Cô ta mà cũng xứng sao? Cô ta là loại người cao cao tại thượng, tự cho mình là thánh mẫu, tôi sẽ h à n h h ạ ta cả đời.”

 

 

“Chị Du Tâm, thằng chó này thật cứng cmn đầu, bị đánh đến mức rụng cả hai cái răng rồi vẫn không chịu há miệng gì. Tụi em không dám g / i / ế / t / c / h / ế / t cậu ta, chị xem bây giờ chúng ta nên gì đây?”

 

Giọng của đàn em kéo tôi về hiện tại, trong nháy mắt, tôi mới nhớ ra mình đã trùng sinh.

 

Không còn là “Hoắc phu nhân” chịu đủ dày vò của Hoắc Trác, mà là Giang Du Tâm còn đang học cấp ba.

 

Đời này, tôi có đủ kiên nhẫn để báo thù.

 

Tôi bẻ khớp ngón tay, cầm lấy chiếc côn sắt trong tay đàn em, “Chúng mày không dám thì để chị.”

 

Nghe câu này của tôi, Hoắc Trác đang co quắp trong hẻm mới cử một chút, yên lặng tôi.

 

Vệt m á u tràn ra từ khóe môi, đồng phục học sinh màu xanh trắng dính đầy bụi và dấu chân, trông ta rất khổ sở.

 

Không thể không , bộ dáng này của ta thật sự có thể lừa gạt người khác. Đời trước, tôi bị vẻ đáng thương của ta lừa gạt, cuối cùng rơi vào cái kết c / h / ế / t không toàn thây.

 

Tôi lấy côn sắt nhấc cằm của Hoắc Trác lên rồi , “Học bá của trường sao trông còn đáng thương hơn cả một con chó nè?”

 

Môi ta khẽ run, không biết đang muốn gì.

 

Không cho ta cơ hội này, tôi đập côn sắt xuống, đ ánh vào xương bánh chè của Hoắc Trác, tiếng kêu phát ra khiến người ta đau thấu tâm can.

 

“Aaaaa!”

 

Đau đớn đến mức ta không chịu nữa, trên trán đổ đầy mồ hôi hột, mười ngón tay nắm chặt lấy hòn đá dưới đất.

 

“Bạn học Hoắc… Giang Du Tâm! Mày bị đ i ê n à? Sao mày thế với cùng lớp, đây là b ắ t n ạ t đó!”

 

Bạn thân tôi đột nhiên xuất hiện ở đầu con hẻm, trên mặt lộ ra vẻ ba phần sợ hãi bảy phần vui mừng.

 

Chơi cùng nhau cả chục năm, tôi qua cũng biết ta đang nghĩ gì.

 

Sợ hãi là vì lần đầu thấy người dịu dàng hiền lành như tôi lại hùa theo người khác để tay chân với Hoắc Trác.

 

Vui mừng là vì hành của tôi đã cho ta cơ hội để “Người đẹp cứu mỹ nhân”.

 

Tôi , cầm chiếc côn sắt đưa cho Liễu Viện.

 

“Không phải từ trước đến giờ mày thấy ngứa mắt thằng này lắm sao? Tao giúp mày dạy dỗ nó một trận, nếu mày thấy chưa đủ, đập nốt cái chân còn lại của nó đi.”

 

Liễu Viện ném côn sắt xuống đất, chính nghĩa .

 

“Giang Du Tâm, tao không ngờ mày lại là người như đấy! Mày hùa với bọn côn đồ này bắt nạt học, tội đáng muôn c / h / ế / t, tao không muốn với mày nữa!”

 

Chiếc côn sắt rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn.

 

Liễu Viện với vẻ mặt thương cảm chạy đến bên cạnh Hoắc Trác, lấy khăn tay ra băng bó cho ta.

 

“Bạn học Hoắc, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu, bọn họ không dám ra tay với cậu nữa đâu.”

 

Hoắc Trác không còn sức để phản kháng, ta Liễu Viện đỡ lên, khập khiễng rời khỏi con hẻm.

 

Khi ba người chúng tôi đi ngang qua nhau, Liễu Viện đột nhiên quay lại nở một nụ đắc ý.

 

Âm lượng ta chỉ đủ mình tôi nghe .

 

“Lần này, tao là chúa cứu thế của Hoắc Trác, sau này tao sẽ là phu nhân nhà giàu!”

 

Hai người kia dắt tay rời đi, giống như đang diễn một bộ phim cứu rỗi .

 

Cảm đến mức tôi không nhịn mà vỗ tay tỏ ý vui mừng.

 

Tôi không ngờ từ ‘b ắt n ạt’ lại xuất phát từ miệng của Liễu Viện, buồn thật, ta tự mắng mình cũng hay quá đi.

 

Tiếc là kiếp trước ta tèo quá sớm, nếu không ta sẽ biết Hoắc Trác là con chó mắc chứng Stockholm.

 

Con chó này, chỉ người ngược đãi nó mà thôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...