Bị đứa nhóc công khai thế này, ít nhiều cũng đau lòng.
Phục Lân lộ vẻ hung dữ: "Im ngay, dám trực tiếp gọi tên húy sư phụ ta."
Ngân Tự bị dọa lùi một bước, vẫn không chịu từ bỏ: "Ngươi nghĩ sư phụ ngươi cao thượng lắm sao? Nàng ta cùng lắm chỉ thèm muốn nguồn ma lực vô tận của ngươi, muốn dùng ngươi cho mục đích của nàng ta, đối với nàng ta ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi!"
Lời nàng ta vừa dứt, Phục Lân như quỷ mị lóe qua, giơ tay bóp cổ nàng ta: "Muốn chết."
Đột nhiên, sát khí của hắn bùng phát: "Ai!"
Hắn thậm chí còn chưa về phía ta, vung tay một cái, mấy đạo khí đen hóa kiếm nhanh chóng chém về phía ta.
Ta không ngờ hắn lại cảnh giác như , càng không ngờ hắn sẽ ra tay với ta.
Nhất thời ngẩn người, còn chưa kịp hành , chỉ nghe Phục Lân hốt hoảng: "Sư phụ!"
Một đạo kiếm khí trực tiếp chém vào tim ta.
Phục Lân lập tức đến trước mặt ta xua tan các đạo kiếm khí khác, hắn luống cuống định đến đỡ ta, ta lùi một bước, phun ra một ngụm máu, đôi mắt đỏ đã nhập ma của hắn với vẻ mặt phức tạp.
Ngân Tự đã chạy mất, Phục Lân như đứa trẻ sai chuyện, bàn tay định đỡ ta vẫn đang dừng giữa không trung, trên mặt toàn vẻ hoang mang.
Ta thở dài, : "Phục Lân, ta không thể dạy ngươi gì nữa."
7.
Phục Lân sững người, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn ta như một bảo vật sắp mất.
Trong lòng cũng sợ vô cùng, cứ nghĩ: [Sư phụ giận ta rồi. Nhất định là , người chỉ là giận ta, không phải không cần ta. Sư phụ không thể không cần ta. . . ]
Ta thở dài.
Có một tia sáng trắng lóe lên, sư huynh đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, trói hắn bằng thừng trói tiên.
Sư huynh nhíu mày ta: "Sư muội, sư muội đã xuất quan, hãy đến tham dự Chúng Tiên hội đi."
Chúng Tiên hội là hội nghị chỉ triệu tập khi Thanh Việt tiên môn phải đối mặt với quyết định trọng đại.
Tất cả những người có tiếng tăm trong tiên môn đều sẽ tham dự.
Và lý do triệu tập lần này, là để thảo luận việc chết Ma Tôn Phục Lân đã thức tỉnh.
Ta lạnh mặt ngồi trên điện, nghe bọn họ lần lượt kể tội về mối đe dọa của Phục Lân đối với tiên môn trong tương lai, còn bàn bạc cách thức hắn.
Dường như cuối cùng bọn họ mới nhớ ra ta là sư phụ của tên ma đầu này, bèn hời hợt hỏi một câu: "Diệu Âm trưởng lão thấy thế nào?"
Ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta thấy thế nào có tác dụng gì không? Các ngươi thấy sao thì là ."
Sư huynh: "Muội đồng ý là tốt rồi, cứ theo như chúng ta vừa , hiện giờ ma khí của Phục Lân đã không thể kìm nén nữa, trước khi thông đạo Ma giới mở rộng vào mùng năm, dùng Sát Thần Kiếm diệt trừ Ma Tôn."
Ta: ". . ."
Con mẹ nó có phải huynh nghe không hiểu người ta chuyện không hả?
Ta là có ý đồng ý sao?
Chúng Tiên hội vừa kết thúc ta lập tức đi tìm Phục Lân, hắn bị giam ở Vân Nhai đỉnh nơi ta tu luyện, xung quanh bố trí kết giới.
Phục Lân cao lớn hơn nhiều, vẻ ngoài hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi trông bá đạo lạnh lùng.
Hắn vẫn đứng bên mép kết giới, thấy ta đến, muốn tiến lên không dám.
Ta : "Ngân Tự không sai, lúc đầu ta nhặt ngươi không phải ngẫu nhiên, ta đã đợi tám mươi mốt ngày mới đợi ngươi, chỉ để thu nhận ngươi đồ đệ, đưa ngươi đi đúng đường. Từ ngày đó, ta chưa từng xem ngươi là Ma tộc, dù ngươi tin hay không, sư phụ của ngươi những năm này ta đã cố hết sức, huyết mạch trong người ngươi quá bá đạo. . ."
"Sư phụ." Phục Lân ngắt lời ta, hắn trầm giọng hỏi: "Kiếm đó của ta thương tổn người, có đau không?"
Nhất thời ta không biết nên gì.
Nghĩ ngợi một chút, ta che ngực trực tiếp ho ra một ngụm máu.
Sắc mặt Phục Lân chợt trở nên trắng bệch.
Ta bùng nổ diễn xuất, yếu ớt với hắn: "Vi sư, không. . . không sao."
Phục Lân tay mình, trong lòng lại : "Ta lại sư phụ bị thương nặng như , bàn tay này có cũng bằng thừa."
Có nhầm không .
Chỉ là kế khổ nhục thôi mà!
Bạn thấy sao?