Dạy Hư Ma Tôn [...] – Chương 1

1.

Ta là vị trưởng lão nhỏ tuổi nhất của Thanh Việt tiên môn.

Trước khi đi về cõi tiên, sư phụ dùng hết linh lực để thấy tương lai, bảo ta nhất định phải tìm Ma Tôn lúc còn nhỏ để dạy dỗ cho tốt.

Ông ấy sau này tam giới hỗn loạn, nếu Ma Tôn một lòng hướng thiện, nhất định sẽ là một trợ lực lớn cho tiên môn của ta. Vì thế ta đã đợi một trăm năm ở nơi giáp ranh giữa Ma tộc và Nhân tộc, cuối cùng cũng đợi Phục Lân đang bị mấy con ma vật bắt giữ, suýt bị xé xác.

Ta mang theo ánh sáng vàng xuất hiện, vung tay đánh chết mấy thứ xấu xí đó, sau đó xuống tiểu hài tử đen thui từ trên cao: "Ngầu không?"

Tiểu hài tử ta đầy ngưỡng mộ.

Ta lại : "Ta sư phụ ngươi thế nào?"

Phục Lân mặt đầy ngơ ngác: "Sư phụ là gì?"

Ta nhớ lại cách sư phụ dạy dỗ ta thuở nhỏ, : "Sư phụ là người sẽ bảo vệ ngươi, thương ngươi."

Phục Lân từ từ nắm lấy tay ta, mềm mại gọi một tiếng: "Sư phụ~"

Ôi chao, đồ đệ ngoan.

Tim ta tan thành một đống, một phát ôm lấy hắn rồi "chụt" một cái lên mặt: "Sư phụ dẫn ngươi đi ăn no uống say!"

Ta dùng linh khí của mình phong ấn ma khí của hắn, để hắn hiểu nhân thế thái, ta quyết định dẫn hắn kiếm sống ở nhân gian.

Ta là người không chịu khổ, nên phải kiếm tiền.

Lại không thể quá vắng vẻ, ta thích náo nhiệt.

Cuối cùng không thể quá an nhàn, hoa trong nhà kính tâm trí không vững vàng, chỉ có trải qua âm hiểm xảo trá mới có thể phân biệt phải trái.

Vì thế, ta mở một đổ phường.

Mỗi ngày ăn uống đánh bạc, sống không còn gì vui hơn.

Mười năm thoáng chôc trôi qua.

Hôm nay đổ phường đón một vị khách không dễ chọc.

Là một thiếu nữ Ma tộc, nàng ta thắng bạc là chuyện nhỏ, chủ yếu là không thể để nàng ta gặp Phục Lân.

Lỡ như đồng hương gặp đồng hương nảy sinh tia lửa, thì có thể ta phải khóc ròng rồi.

Vì thế ta bày một ván: "Tiểu nương, ta đánh cược với ngươi một ván."

Thiếu nữ dùng lỗ mũi ta: "Đánh cược gì?"

Ta lắc xắc: "Chỉ là đoán to nhỏ bình thường nhất, nếu ngươi thua, hôm nay đến đây thôi, bổn điếm phải đóng cửa rồi."

Thiếu nữ hỏi: "Vậy nếu ta thắng thì sao?"

Ta đáp: "Vậy ngươi có thể mang đi bất cứ thứ gì trong bổn điếm."

Nghe thiếu nữ móc từ trong lòng ra một cuộn tranh: "Nghe đổ phường các ngươi có một thiếu niên tuấn mỹ vô song, nếu ta thắng, hắn sẽ là của ta."

Ta liếc mắt , người trong tranh không phải đồ đệ của ta sao.

Ta chỉ : "Bắt đầu đi."

Thiếu nữ tiếp tục ngẩng cằm ta, lạnh: "Ngươi cứ cúi đầu khép nép, chẳng lẽ là sợ? Ta cho ngươi biết, ván cược này ta nhất định thắng."

Ta: "Ồ không, ngẩng cằm không chỉ mặt to ra, vừa rồi ta còn thấy lông mũi của ngươi, không đẹp lắm."

Thiếu nữ: ". . ."

Nửa canh giờ sau đó, đầu nàng ta thực sự không ngẩng lên lấy một lần.

Một thiếu nữ tự tin từ đó bắt đầu tự ti.

Cuối cùng khi thắng ván cược ta còn hơi áy náy.

Sau khi nàng ta đi, ta còn chưa kịp thở phào, tiểu nhị phía sau ta kinh ngạc : "Phục Lân, ngươi về khi nào ?"

Ta vừa xoay người, đối diện với khuôn mặt u ám của hắn.

. . .

Hơi đáng sợ, ta là sư phụ, sư phụ phải có dáng vẻ của sư phụ.

Vì thế ta vẫy vẫy tay: "Đồ nhi ngoan, lại đây cho sư phụ. . ."

Phục Lân xoay người bỏ đi.

Ta: ". . ."

Hài tử lớn rồi, không nghe lời nữa, phải đánh!

2.

Buổi tối ăn cơm Phục Lân cũng không xuất hiện.

Mãi đến khi ta về phòng mới phát hiện có người ngồi ở cửa, cũng không biết hắn ngồi bao lâu rồi, như hòa một với bóng đêm.

Ta bước đến gần, Phục Lân ngẩng đầu ta.

Ta hỏi: "Ngồi đây gì?"

Phục Lân nửa nửa không: "Đồ nhi muốn sư phụ nhiều một chút, nếu một ngày nào đó sư phụ sơ ý, đánh bạc thua mất ta thì sẽ không còn gặp lại nữa."

Ta: ". . ."

Thì ra là vì chuyện này mà giận ta.

Ta hơi bất đắc dĩ: "Kỹ thuật của ta ngươi còn không biết sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...