Thực ra Trần Dư chưa từng ghét Tô Niệm. Nhưng ai bảo ngày nào cũng theo sát , khiến bị đám nhạo không ít lần. Trong cơn giận, mới bảo chuyển bàn đi.
Anh tưởng sẽ mè nheo, sẽ cầu xin đổi ý, hoặc chí ít cũng chần chừ không chịu rời đi.
Kết quả thì sao?
Cô ấy thu dọn đồ còn nhanh hơn tốc độ ra sân bóng, không hề quay đầu, dứt khoát dọn về hàng ghế cuối lớp.
Anh biết rõ – nhà họ Trần và nhà họ Lâm vốn có quen biết. Anh biết Lâm Cẩn là kiểu con trai từ nhỏ đã có xu hướng tự kỷ, chẳng bao giờ mở miệng với ai. Anh từng nghĩ: Tô Niệm có qua đó thì cũng chẳng trò chuyện với ai.
Trần Dư lạnh. Anh cứ tưởng sẽ không chịu nổi cái kiểu người “trầm như đất” đó mà sớm muộn gì cũng quay về.
Nhưng không ngờ càng , càng thấy tức. Tức đến nỗi hôm Hà Điềm Điềm vu vạ Tô Niệm ăn trộm tiền lớp, cũng chẳng muốn ra mặt đỡ lời.
Anh biết rõ mưu tính nhỏ mọn của Hà Điềm Điềm – rõ ràng là vì ghen tị, ghen vì Tô Niệm trước kia ngồi cạnh mỗi ngày.
Anh cũng thừa biết, Tô Niệm quý tiền là thật, ấy không ngu đến mức đi ăn cắp tiền lớp.
Chỉ cần một câu, là có thể vạch trần lời dối đó và giúp thoát khỏi vòng vây.
Nhưng đúng lúc đó, có người hỏi: “Trần Dư, chẳng lẽ cậu thích Tô Niệm à?”
Thích ấy?
Anh – Trần Dư – lại thích Tô Niệm?
Cô mặt đầy vết bớt đó sao?
Thật nực !
Anh còn cần sĩ diện hay không chứ?!
Nếu thừa nhận thích Tô Niệm, sau này còn ngẩng đầu nổi trước mặt đám em không?
Thế nên, Trần Dư bật một tiếng, câu thốt ra còn cay nghiệt hơn cả những gì định ban đầu.
Vừa ra, thật ra trong lòng đã hối hận. Vừa định rút lại, định ra mặt giải quyết giúp Tô Niệm thì Lâm Cẩn – cái tên đó – lại đột nhiên chen ngang, còn dám bảo câm miệng?
Nhìn Lâm Cẩn đang đứng chắn trước mặt Tô Niệm, trong lòng Trần Dư bùng lên một ngọn lửa khó tả, khiến tức đến mức mất hết lý trí.
Lúc Trần Dư những lời đó, ánh mắt mang đầy khiêu khích thẳng vào Lâm Cẩn, khóe mắt lại không kìm mà liếc về phía Tô Niệm.
Anh muốn thấy hoảng hốt, muốn nghe phản bác, muốn thấy giống như trước đây – dù có tệ đến đâu, vẫn luôn bằng đôi mắt ngoan ngoãn như cún con.
Nhưng lần này, thứ thấy, chỉ là ánh sáng trong mắt dần dần vụt tắt, cuối cùng chỉ còn lại một màu tro xám lạnh lẽo.
Trong đôi mắt ấy… đã không còn bóng dáng của Trần Dư.
Tim bỗng đau thắt.
Một chút đau, xen lẫn một nỗi hoảng sợ không tên.
Anh thậm chí không dám lại biểu cảm của Tô Niệm.
Sau đó, tiền lớp tìm thấy – ngay trong ngăn bàn của Hà Điềm Điềm.
Tất cả chỉ là một vở kịch mà ta tự biên tự diễn.
Trần Dư thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lại càng thêm bực bội.
Anh muốn điều gì đó – ví dụ như lời “xin lỗi” mà Lâm Cẩn nhắc đến – cổ họng cứ nghẹn lại, không thể phát ra nổi một chữ.
Khỉ thật, có vu oan cho đâu, xin lỗi cái gì chứ? Anh chỉ… chỉ vài câu thật lòng thôi mà.
Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ như sắp sụp đổ của lúc đó, trong lòng lại bứt rứt đến phát điên.
Mẹ nó, chẳng phải chỉ thiếu một đứa bám đuôi, một người giảng bài cho mình thôi sao?
Anh đâu có thích học hành gì cơ chứ!
Trần Dư cáu kỉnh vồ lấy quyển sách bài tập, lật đại một trang.
Từ cuối lớp, giọng Tô Niệm nhỏ nhẹ rõ ràng vang lên:
Lâm Cẩn, bài này phải vẽ đường phụ trợ thế này…”
Ngón tay Trần Dư siết chặt lấy trang sách, các đốt tay trắng bệch.
Cái giọng đó – lẽ ra phải là giảng bài cho !
Trần Dư đá mạnh vào chân bàn, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.
Không .
Phải kéo ấy quay về.
Địa bàn của Trần Dư , khi nào thì tới lượt tên Lâm Cẩn đó lên mặt?
Tô Niệm là người của – dù không cần nữa, cũng không đến lượt người khác giành lấy!
Cùng lắm… cùng lắm thì sau này phối hợp với học cho tử tế là chứ gì!
Nghĩ đến đây, bực mình phẩy tay gọi đàn em lại:
“Đi, bảo Tô Niệm…”
“Dọn bàn về lại chỗ cũ.”
9
Khi đàn em của Trần Dư tìm đến tôi, tôi đang cúi đầu giúp Lâm Cẩn xem lại sổ ghi lỗi sai. Nghe xong lời nhắn, đầu bút tôi khựng lại.
Ngón tay Lâm Cẩn cầm bút siết nhẹ, ánh mắt vẫn cụp xuống, góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng, không lời nào.
Tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào mặt tên đàn em đó, giọng điềm nhiên:
“Tôi không quay lại đâu.”
Gương mặt hắn thoáng hiện vẻ khó xử – rõ ràng đã đoán trước kết quả – rồi tiu nghỉu quay về bên Trần Dư, thì thầm báo cáo lại.
Sắc mặt Trần Dư đen lại thấy rõ, tay nắm bút nổi gân xanh vài giây sau liền sải bước về phía tôi.
“Tô Niệm, tôi giúp cậu dọn bàn.”
Trần Dư vừa vừa cúi người, đưa tay định chạm vào bàn tôi.
Hàng mi cụp của Lâm Cẩn bất chợt bật lên, đôi mắt lạnh lùng, các khớp ngón tay siết bút đến trắng bệch, ánh như dao găm chiếu thẳng vào tay Trần Dư.
Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt Trần Dư:
“Không cần đâu. Tôi ở đây rất tốt.”
Tay ta khựng lại giữa không trung, cơ mặt co giật.
“Tô Niệm, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Quay lại.”
“Nếu không thì số tiền đã , cậu đừng hòng lấy một đồng!”
Giọng ta gần như nghiến răng ra, xung quanh đã bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.
Tôi khẽ , :
“Trần Dư, chẳng phải cậu từng rồi sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy mà.”
Mặt Trần Dư lập tức đỏ bừng như bị tát ngay giữa lớp, miệng vẫn cố cứng rắn:
“Quân tử á? Ai tao là quân tử bao giờ?”
“Nói cho cậu biết, Tô Niệm, hôm nay nếu cậu không dọn bàn quay lại, thì không chỉ tiền của Lâm Cẩn là không có, mà cả khoản trước kia tao nợ cậu, cũng xóa sạch luôn!”
Tôi nghe lại bật :
“Tiền của cậu, tôi vốn cũng chẳng định nhận lại nữa.”
“Vậy nên, bàn, tôi sẽ không dọn.”
Dù cậu ta có trả hay không, tôi cũng không bao giờ quay về cạnh cậu ta nữa. Tôi không muốn tiếp tục chịu đựng sự nóng nảy thất thường, và cái cảm giác tự cho mình là trung tâm của cậu ta thêm lần nào nữa.
Trần Dư trừng mắt tôi, ánh mắt như muốn phun lửa, nắm tay siết đến mức phát ra tiếng răng rắc.
Chắc cậu ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị tôi đến cứng họng. Lại càng không thể ngờ, thứ mà cậu ta luôn tự hào – “năng lực tiền bạc” – lại hoàn toàn mất tác dụng với tôi.
Một lúc sau, cậu ta nghiến răng bật ra từng chữ:
“Được thôi, Tô Niệm, giỏi lắm.”
“Cứ đợi đấy.”
“Đừng có mà hối hận!”
Nói xong, Trần Dư vung tay, quay người bỏ đi về phía cửa sau lớp. Bóng lưng ấy – mang theo cả sự chật vật lẫn tức giận không giấu nổi.
Tên đàn em của cậu ta sững người mất vài giây, rồi vội vàng chạy theo.
Tôi thu ánh mắt lại, quay đầu Lâm Cẩn.
Cậu vẫn đứng yên đó, im lặng. Nhưng trong đôi mắt luôn bình lặng như mặt hồ ấy, bỗng gợn lên một nụ nhè nhẹ, nhỏ đến mức khó nhận ra – như có viên sỏi rơi xuống mặt nước, tạo thành một vòng sóng mờ ảo.
“Tiếp tục nhé.” – Tôi với cậu, giọng nhẹ nhàng như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Cẩn gật đầu, lại ngồi xuống, cúi đầu vào bài tập còn dang dở.
Bạn thấy sao?