10
Sau đêm hôm đó, Giang Tụng Dạ như bị kích hoạt một trạng thái đặc biệt.
Cậu ấy trở nên dính người một cách bất thường.
Không chỉ chủ hôn tôi, mà còn chủ nhắn tin trước.
Thấy mèo con hay cún con, cũng đều chụp ảnh gửi cho tôi xem.
Khiến tôi có cảm giác như đang thật sự.
Tần Hồi có lẽ đã bị kích thích không nhẹ, suốt một tuần liền không về nhà.
Không về thì càng tốt.
Sinh nhật tôi năm nay, tôi dẫn Giang Tụng Dạ đi riêng để tận hưởng trọn vẹn.
Bữa tối dưới ánh nến, lãng mạn vô cùng.
Bất ngờ, cậu ấy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt có chút hồi hộp.
Tôi bật :
“Gì đây? Quà sinh nhật cho chị à?”
Cậu ấy xấu hổ gật đầu.
Tôi mở hộp ra—
Bên trong là một chiếc nhẫn.
Không phải loại nhẫn xa xỉ, cũng phải trị giá vài nghìn.
Không trách , dạo gần đây cậu ấy cứ bận rộn mãi, hóa ra là đi thêm, chỉ để mua món quà này cho tôi.
Nhẫn…
Món đồ vừa mập mờ, vừa mang ý nghĩa đặc biệt.
Tôi đoán ý của cậu ấy.
Nhưng món quà cậu ấy muốn tặng tôi, không chỉ có thế.
Giang Tụng Dạ hơi hé môi, cố gắng điều chỉnh lưỡi một cách vụng về.
Cậu ấy chậm rãi, khó nhọc, run rẩy cất lên câu đầu tiên trong đời:
“Em… … chị.”
Dù câu từ lắp bắp phát âm không rõ ràng, tim tôi vẫn bị đâm mạnh một nhát.
Giang Tụng Dạ không có vấn đề với dây thanh quản.
Chỉ là vì không nghe âm thanh, nên chưa từng biết cách chuyện.
Câu này, cậu ấy đã luyện tập bao lâu rồi?
Chỉ để có thể tự mình với tôi?
Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình.
Giang Tụng Dạ bật khóc.
Cậu ấy cúi đầu lau nước mắt, vừa khóc vừa gõ chữ:
“Nhưng em chỉ là người thứ ba…
“Chị sẽ rời xa em…
“Chị sẽ không cần em nữa…”
Tôi đau lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu ấy.
Ôm lấy chó nhỏ đang bất an, tôi dịu dàng dỗ dành:
“Chị sẽ không bỏ rơi em đâu.
“Em là bảo bối mà chị nhất.”
Từng bị phản bội trong , tôi chưa từng hoài nghi về chân thật.
Có lẽ, tôi đã thực sự lòng với Giang Tụng Dạ rồi.
Mười sáu tuổi, tôi và Tần Hồi nhau từ thời trung học.
Hai mươi mốt tuổi, tôi cùng hắn khởi nghiệp, dựng tất cả từ con số không.
Hai mươi hai tuổi, tôi kết hôn với hắn, ngỡ rằng sẽ hạnh phúc cả đời.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, mình lại có một “mùa xuân thứ hai” như thế này.
Sau khi dũng cảm tỏ , tối đó Giang Tụng Dạ đặc biệt cuồng nhiệt.
Một đêm điên cuồng, hoang dại.
Nhưng ngay ngày hôm sau, khi về nhà, tôi bất ngờ thấy một bàn đầy thức ăn đã nguội lạnh, chiếc bánh sinh nhật tan chảy, biến chất.
Và một Tần Hồi thất thần, ngồi bất trên ghế.
Hắn cả đêm không ngủ, ánh mắt mệt mỏi, đau đớn tôi chằm chằm.
“Tối qua em đi đâu?
“Tại sao không về nhà?
“Tại sao không nghe điện thoại?
“Có phải em ở bên Giang Tụng Dạ không?!”
Hắn gào lên, giọng khàn đặc.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, điện thoại hết pin từ tối qua nên không nhận cuộc gọi nào.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Tôi đứng yên, bình tĩnh hắn phát điên.
Hắn không ngừng nguyền rủa Giang Tụng Dạ:
“Không có tôi, nó có thể có ngày hôm nay sao?!”
“Cái thứ vong ân bội nghĩa đó, nó sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Bộ dạng này của hắn thật ghê tởm.
Tôi cảm thấy vô cùng chán ghét, nhíu mày đầy khó chịu.
Đợi hắn phát điên xong, tôi mới nhẹ giọng :
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tần Hồi trợn trừng mắt, không thể tin nổi:
“Em bị điên rồi à?!”
Tôi nhạt, ánh mắt nhẹ nhàng, thanh thản:
“Em muốn cho cậu ấy một mái nhà.”
Hắn đập bàn, tức giận gầm lên:
“Vậy còn ?! Anh là cái gì?!
“Anh mới là chồng em!
“Anh vẫn chưa chết đâu!”
Nghĩ đến Giang Tụng Dạ, tôi bỗng thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Nở một nụ nhẹ tênh.
“Tôi nghĩ thông rồi.
“Tôi chỉ đang điều mà sau này mình sẽ không hối hận thôi.
“Tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn ly hôn cho .”
Tần Hồi bật khóc.
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn!
“Anh sẽ không để hai người toại nguyện!”
Tôi mỉm , giọng điệu nhẹ nhàng lạnh lùng:
“Anh có đồng ý hay không, tôi chẳng quan tâm.”
11
Sau khi hoàn toàn cắt đứt với Tần Hồi, tôi lập tức dọn ra ngoài.
Dù không việc trong công ty, với tiền đầu tư và chứng khoán, tôi cũng chẳng thiếu gì.
Còn dỗ dành Giang Tụng Dạ chuyển ra khỏi ký túc xá, về sống chung với tôi.
Cuộc sống không thể hạnh phúc hơn.
Cậu ấy thực sự rất xuất sắc.
Sáng chế của cậu ấy một tập đoàn lớn mua lại, trực tiếp mời cậu ấy vào với mức lương cao ngất ngưởng.
Sau khi nhận tháng lương đầu tiên, cậu ấy mua cho tôi một chiếc nhẫn đắt hơn chiếc cũ.
Đợi tôi ngủ say, cậu ấy nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của tôi, rồi mỉm mãn nguyện.
Như thể, chúng tôi đã kết hôn thật rồi.
Tôi không tháo nhẫn ra.
Nếu nó có thể khiến cậu ấy vui, đeo cũng chẳng sao.
Nhưng không ngờ, sau khi nhận đơn ly hôn, Tần Hồi lại bắt đầu quấy rối.
Hắn chặn đường chúng tôi về nhà, giận dữ chỉ tay vào mặt Giang Tụng Dạ, chửi ầm lên:
“Thứ không biết xấu hổ! Lẽ ra tao không nên tài trợ cho mày ngay từ đầu! Đáng lẽ tao nên để mày mục nát dưới bùn đất!”
Giang Tụng Dạ cúi đầu, xấu hổ không dám thẳng vào hắn.
Danh phận kẻ thứ ba, chính là nỗi đau khó , cũng là vết thương không thể xé toạc trong lòng cậu ấy.
Tôi đứng chắn trước mặt cậu ấy, giống như cách mà ngày đó, Tần Hồi đã từng đứng che chở cho Diệp Liễu.
Giọng tôi bình thản kiên định:
“Đừng loạn nữa.
“Là tôi tìm đến cậu ấy, không phải lỗi của cậu ấy.”
Tần Hồi trông như một kẻ vỡ vụn, đôi mắt đầy đau khổ, không nổi một lời.
Tôi thở dài, hắn lần cuối cùng:
“Nếu không chịu ly hôn, thì tôi sẽ kiện ra tòa.
“Tôi không ngại mất mặt.”
Nhưng ta có ngại không thì tôi không biết.
Dù sao, hình ảnh cá nhân cũng ảnh hưởng trực tiếp đến công ty.
Hắn tôi, giọng nghẹn lại, đầy tuyệt vọng:
“Em nhất định phải đối xử với như thế này sao?
“Chúng ta sao lại thành ra thế này?”
“Anh cầu xin em, không?
“Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi, đừng ly hôn với .”
“Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như …
“Chỉ là lúc đó, bị cám dỗ, chưa từng có ý định bỏ em!”
“Chúng ta bên nhau suốt mười hai năm…
“Em thật sự có thể rời bỏ sao?”
Bất ngờ, Giang Tụng Dạ siết chặt lấy tay tôi.
Cậu ấy tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Tôi biết, cậu ấy sợ tôi mềm lòng.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với một kẻ phản bội.
Chính hắn là người đã rũ bỏ mười hai năm cảm trước.
Chính hắn là người đã ngoại trước.
Hắn không phải muốn tìm chút kích thích mới mẻ sao?
Được thôi.
Nếu không chịu cuộc sống bình yên, thì đừng sống nữa.
Tôi đan chặt tay vào tay Giang Tụng Dạ, dắt cậu ấy rời đi.
“Anh cứ ở đây mà khóc tiếp đi.
“Bọn tôi về nhà trước.”
12
Cuối cùng, Tần Hồi vẫn ký vào đơn ly hôn.
Ngay sau khi tôi cùng Giang Tụng Dạ đến bệnh viện thăm mẹ cậu ấy.
Tình trạng của bà đã tốt hơn rất nhiều.
Ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi.
Tất cả đều đang dần trở nên tốt đẹp.
Trước khi bước vào Cục Dân Chính để hoàn tất thủ tục ly hôn,
Tần Hồi hỏi tôi một câu cuối cùng:
“Em có Giang Tụng Dạ không?”
Tôi hắn, chậm rãi đáp:
“Ở bên cậu ấy, tôi lại có cảm giác như những ngày đầu chúng ta mới nhau.”
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, Giang Tụng Dạ ôm tôi rất lâu.
Cậu ấy kéo tay tôi áp lên má mình, tôi vuốt nhẹ khóe môi cậu ấy.
“Từ giờ, cún con của chị có thể danh chính ngôn thuận ở bên chị rồi.”
Sự nghiệp của Giang Tụng Dạ cũng ngày càng thăng tiến.
Khi cậu ấy tốt nghiệp, đã trở thành nhân sự chủ chốt trong công ty.
Cậu ấy gần như dành hết số tiền kiếm để chăm sóc tôi và mẹ cậu ấy.
Dù , cậu ấy vẫn cố gắng tiết kiệm từng đồng.
Cậu ấy muốn mua một căn nhà ở thành phố này.
Muốn trở thành người đủ xứng đáng với tôi.
Sau đó, tôi nghe tin Diệp Liễu đã mang thai con của Tần Hồi.
Tần Hồi hận bản thân, cũng hận Diệp Liễu.
Hắn từ chối thừa nhận đứa bé, ép Diệp Liễu phải thai.
Mất con, Diệp Liễu hóa điên.
Cô ta đốt nhà, muốn cùng hắn chết chung.
May mắn cứu kịp, cả hai bị bỏng nặng, cả đời không thể tự lo cho bản thân.
Khi tôi biết tin này, Giang Tụng Dạ đã cầu hôn tôi.
Nói không có chút xao thì là giả.
Nhưng nếu phải miêu tả cảm giác đó bằng một từ—
“Hả hê.”
Tình chỉ là phù du.
Hôm qua còn thề non hẹn biển, hôm nay đã tan thành mây khói.
Phá sản thì sản.
Chạy nợ thì chạy nợ.
Người hôm qua còn mặn nồng, hôm nay đã bỏ trốn.
Tình chân thành cũng chỉ đến thôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ sợ đàn ông phản bội.
Bởi vì thế giới này đâu thiếu đàn ông.
Tôi chỉ quan tâm hiện tại không nghĩ đến tương lai.
Trước đám cưới của tôi và Giang Tụng Dạ một tuần, tôi nhận một bản chuyển nhượng tài sản.
Là từ Tần Hồi gửi đến.
Cùng lúc đó, một số điện thoại lạ nhắn tin cho tôi.
Tôi biết là hắn.
Hắn :
【Trần Ly, phải đi rồi.
“Hy vọng em sẽ hạnh phúc.】
Đây là lời sám hối của hắn.
Cũng là di thư của hắn.
Một kẻ kiêu ngạo như hắn, đã cầu xin tôi tha thứ bằng tất cả lòng tự tôn còn lại.
Nhưng hắn không muốn tiếp tục sống trong nỗi nhục nhã như .
Tôi có thể gì đây?
Chỉ có thể —
Tần Hồi, kiếp sau người cho tử tế nhé.
(Kết thúc.)
Bạn thấy sao?