Trong lòng tôi thì chỉ cảm thấy buồn nôn
Tên đàn ông giả dối, toan tính ấy, chắc chắn đã nhắm mẹ Lisa con mồi tiếp theo của mình rồi.
Tôi ẩn danh viết một bức thư điện tử.
Trong thư, tôi đính kèm đầy đủ những bằng chứng thép mà trước đây tôi đã âm thầm thu thập từng hành vi lừa đảo kết hôn, chuyển nhượng tài sản của Chu Mục, từng chuyện, từng chuyện, đều là bằng chứng rõ ràng vạch trần bộ mặt bỉ ổi của hắn.
Tôi cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến mình, khiến Chu Mục và Lisa không thể lần ra bất cứ manh mối nào.
Nhìn dòng chữ “Gửi thư thành công” hiện lên trên màn hình, khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nở một nụ lạnh lẽo khó nhận ra.
Dường như chỉ qua lớp màn hình, tôi đã có thể thấy kết cục thê thảm đang chờ đợi Chu Mục.
Gương mặt luôn tràn đầy tự tin, thậm chí có phần ngạo mạn của hắn, chẳng mấy chốc sẽ ngập tràn nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Trong giới bè của chúng tôi, Lisa vốn nổi tiếng là người nóng tính.
Đã từng có một gã trai da trắng trêu ghẹo ấy, suýt chút nữa thì bị đánh gãy chân.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán ngay khi nhận email, cơn giận dữ của Lisa bùng nổ ngay lập tức.
Đôi mắt Lisa trợn tròn, chết trừng vào màn hình máy tính, đọc từng dòng trong email.
“Thằng khốn nạn này! Hóa ra thật sự có tiền án tiền sự, mà còn dám giở trò lừa đảo với mẹ mình!”
Cô ấy nghiến răng giận dữ gào lên, giọng vì phẫn nộ mà trở nên sắc nhọn, chói tai.
Lần này liên quan trực tiếp đến mẹ ruột, ai biết Lisa sẽ ra chuyện gì kinh thiên địa nữa đây.
Tối hôm đó, Lisa lập tức đặt vé máy bay gấp để về nước.
Vừa thu dọn hành lý, ấy vừa gọi điện cho tôi, bàn bạc kế hoạch dạy cho Chu Mục một bài học nhớ đời.
“Tớ phải lập tức quay về, nhất định bắt hắn trả giá đắt cho những gì đã !
Hắn dám giở trò với mẹ tớ, tớ thề không tha!”
Giọng ấy trong điện thoại vì quá tức giận mà run lên, gần như muốn xuyên thủng cả ống nghe.
Tôi tựa lưng vào ghế, thong thả nhắm mắt lại, trong đầu không kìm hiện lên hình ảnh Chu Mục luống cuống, hoảng loạn.
Tựa như đã có thể thấy cảnh tượng tuyệt vời khi Lisa đối mặt với Chu Mục sau khi về nước.
Chu Mục cuối cùng cũng sẽ phải gánh lấy hậu quả đích đáng cho lòng tham và tội ác của mình.
Một tháng sau, tôi như thường lệ ngồi trong thư viện bài cho kịp hạn nộp.
Mấy người ngồi cạnh bắt đầu trò chuyện, tiếng vô lọt vào tai tôi.
“Này, cậu nghe chưa? Lisa sau khi về nước đã ‘xử lý’ một gã đàn ông lừa đảo mẹ ấy đấy.”
Cô cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt lấp lánh, gương mặt đầy vẻ phấn khích như thể đang chia sẻ một bí mật trời.
Vừa , ấy vừa ghé sát vào mình, giọng hạ thấp đầy thần bí.
“Thật á? Mau kể tớ nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì ?”
Cô đeo kính gọng đen lập tức hứng thú hẳn lên, người lao về phía trước, chống cả hai tay lên bàn, háo hức truy hỏi.
“Nghe đâu có một gã đàn ông dụ dỗ mẹ Lisa, vừa lừa vừa lừa tiền.
Lisa biết thì tức nổ phổi luôn.”
Cô buộc tóc đuôi ngựa vừa kể vừa vung tay múa chân minh họa, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục lúc thì cau mày giận dữ, lúc thì mắt sáng rực lên phấn khích.
“Tớ nghe , Lisa vừa về nước là phát điên luôn, đi khắp nơi tìm tung tích của gã kia, kiểu như nổi trận lôi đình ấy.”
“Rồi sao? Có tìm không?”
Cô đeo kính không kìm sự nôn nóng, đôi mắt lóe sáng vì tò mò, chăm dán mắt vào buộc tóc đuôi ngựa, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Về sau ấy à, cũng không rõ thế nào, chỉ biết là gã đàn ông đó đột nhiên biến mất.”
Cô đuôi ngựa cố ý dừng lại một chút, tạo không khí hồi hộp, rồi mới hạ thấp giọng tiếp tục kể:
“Nghe đồn có người thấy hắn bị đánh cho một trận thê thảm, rồi bị đuổi thẳng cổ về quê;
Cũng có tin đồn còn ghê hơn là hắn bị đưa sang tận Miến Bắc, sống chết chưa rõ.
Chẳng biết lời đồn nào là thật.”
“Á? Nghiêm trọng luôn sao!”
Cô đeo kính sửng sốt, đưa tay bịt miệng, đôi mắt tròn xoe, gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Tớ đoán nhé, chuyện này chắc chắn không thể nào không liên quan tới Lisa!”
Cô đuôi ngựa dứt khoát kết luận, trên mặt mang theo vẻ đắc ý, như thể chính mình vừa khám ra một bí mật kinh thiên địa.
“Cái loại đàn ông đó đúng là chẳng ra gì, vừa lừa vừa lừa tiền.
Lisa là thay mẹ ấy báo thù rồi, quá đẹp!”
Nghe đến đây, tác gõ bàn phím của tôi khẽ khựng lại, tim bất giác đập mạnh vài nhịp.
Người đàn ông từng suýt chút nữa kéo tôi xuống vực thẳm ấy, cuối cùng cũng đã phải trả giá cho những tội ác mình ra.
Tôi hít sâu một hơi, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ mơ hồ khó nhận ra.
Sau đó, tôi lại đưa ánh mắt trở về màn hình máy tính, tiếp tục chuyên tâm vào bài luận đang dở.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng rải trên mặt bàn gỗ, nhuộm lên một màu vàng ấm áp.
Tựa như đang thay tôi, khép lại quá khứ tăm tối ấy bằng một dấu chấm câu dịu dàng và ấm áp.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?