Nhưng khi lời sắp thốt ra, tôi lại chần chừ.
Liệu Chu Mục có chấp nhận xa không?
Chưa kịp mở lời, Chu Mục đã quỳ một gối trước mặt tôi.
Trong mắt ta, dường như có sự chờ mong, lại như giấu kín một tia gấp gáp khó nhận ra.
“An Doanh, hãy lấy nhé.”
Giọng của ta vang lên trong không khí, mang theo mấy phần sâu nặng.
“Chúng ta cùng nhau cố gắng bám trụ ở Thượng Hải, xây dựng một tổ ấm cho riêng mình, không em?”
Tôi im lặng hồi lâu, cán cân trong lòng đau đớn chao đảo.
Một bên là giấc mơ lấp lánh ánh sáng, một bên là mười năm cảm, là những tháng năm tuổi trẻ đã cùng nhau đi qua.
Cuối cùng, cảm vẫn chiến thắng lý trí.
Tôi chậm rãi đưa tay, đặt vào lòng bàn tay Chu Mục.
Khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó vỡ vụn sâu trong tim, một nỗi mất mát trĩu nặng nhấn chìm toàn thân tôi.
Về đến nhà, tôi trốn vào phòng, khóc một trận thê lương.
Tôi từ chối thư mời của Đại học Columbia, bắt đầu lao vào việc chuẩn bị đám cưới.
Thế giờ đây, từng hành của Chu Mục lại như từng nhát dao lạnh lùng, nhắc tôi nhớ mình đã đưa ra quyết định ngu ngốc đến mức nào.
Cơn giận dữ và hối hận đan xen trong lòng, khiến tôi nhận ra rõ ràng: mình không thể tiếp tục chìm đắm trong mối quan hệ sai lầm này nữa.
Không còn chút do dự, tôi lập tức bật máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, gửi mail cho Đại học Columbia xin phục hồi lại thư mời nhập học.
Tiếp đó, tôi quả quyết đặt vé máy bay sang Mỹ mười ngày sau.
Nhìn dòng chữ “Đặt vé thành công” hiện lên trên màn hình, khóe môi tôi bất giác cong lên.
Còn lại mười ngày nữa, tôi chỉ việc chờ xem Chu Mục sẽ từng bước tự đẩy mình vào cái hố do chính ta đào ra, và phải trả giá cho tất cả những gì ta đã .
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, hiện lên tên người gọi Chu Mục.
“Doanh Doanh, mẹ đến rồi, bà muốn chúng ta cùng ăn một bữa.”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng, ngoài mặt vẫn không chút do dự đồng ý cũng vừa hay, tôi muốn xem rốt cuộc họ đang toan tính trò gì.
Bước vào nhà hàng, từ xa tôi đã thấy mẹ Chu Mục ngồi vắt vẻo ở đầu bàn.
Thấy tôi đến, bà ta chỉ khẽ nhấc mí mắt, liếc tôi một cái bằng ánh mắt nửa khinh thường, rồi hừ nhẹ một tiếng coi như chào hỏi.
“Trước đây Tiểu Mục có với tôi, không định lấy sính lễ, đúng không?”
Mẹ Chu vừa mở miệng, giọng điệu đã mang theo vẻ đấy là lẽ đương nhiên, còn pha lẫn chút chất vấn.
Tôi đè nén ngọn lửa đang bốc lên trong lòng, gật đầu.
“Thế thì tốt quá rồi. Phụ nữ sau khi lấy chồng thì nên ngoan ngoãn ở nhà, chăm sóc chồng con, đừng suốt ngày chạy ra ngoài phô trương.
Cô lại mình đi, ăn mặc loè loẹt, trang điểm đẹp đến mấy thì cũng chẳng ăn . Thời gian rảnh rỗi thì lo học cách chăm sóc Tiểu Mục đi.
Con thời nay đúng là chẳng biết điều, toàn những chuyện vô dụng!”
Mẹ Chu vừa lải nhải không ngừng, vừa vô tư rung chân dưới gầm bàn.
Trong tay bà ta còn không ngừng nghịch đũa dùng một lần trên bàn, mạnh tay bẻ đến “rắc rắc” vang lên liên tục, như đang trút giận về sự bất mãn đối với phụ nữ hiện đại, cũng như khoe khoang cái gọi là quyền uy của mình.
Tôi cúi đầu, cố gắng khiến giọng mình nghe thật ngoan ngoãn:
“Thưa dì, dì đúng ạ. Bây giờ mọi người đều khuyến khích đổi mới, chuyện sính lễ đúng là không còn quá quan trọng nữa.
Sau khi kết hôn, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Chu Mục, quán xuyến việc nhà chu toàn, để ấy yên tâm việc.”
Vừa , tôi vừa gắp một miếng thịt kho tàu, cẩn thận gắp vào bát của mẹ Chu, giả bộ ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ Chu liếc miếng thịt trong bát, lại ngước mắt tôi, rồi nở nụ đắc ý.
“Ừm, như mới đúng. Phụ nữ thì nên ra dáng phụ nữ, đừng suốt ngày mơ tưởng mấy thứ vớ vẩn.”
“Bảo này, sau này việc nhà phải nhiều vào đấy, Tiểu Mục đi vất vả, không có thời gian phụ đâu.”
“Còn nữa nhé, tiêu tiền thì cũng phải biết tiết kiệm, đừng tiêu xài hoang phí.
Lần trước Tiểu Mục bảo mua cái áo mấy trăm tệ, có từng ấy tiền, chẳng thà mua cho Tiểu Mục đôi giày tử tế còn hơn.
Đàn ông ra ngoài, ăn mặc phải tươm tất mới có mặt mũi với người ta.”
Mẹ Chu vừa nhai thịt, vừa không ngừng chì chiết tôi, ánh mắt cứ quét tới quét lui như thể tôi trên dưới toàn là chỗ sai.
Rùa tụng kinh, nghe mà như gió thổi qua tai.
Bạn thấy sao?