Tôi dán mắt vào màn hình điện thoại, dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn” liên tục nhấp nháy.
Cuối cùng, Chu Mục gửi tới một câu như muốn che đậy điều gì:
【Em chẳng phải luôn mong có một tổ ấm nhỏ của riêng hai đứa mình sao? Mai vừa hay là cuối tuần, mình đi chốt nhà luôn nhé.】
Tôi bỗng nhớ lại, đúng là sau khi bà ngoại mất, Chu Mục đã chăm sóc tôi hết sức tận .
Trong tang lễ, ta bận rộn lo liệu đủ thứ, lúc thức đêm bên linh cữu cũng dịu dàng chu đáo.
Khi ấy, lòng tôi ngập tràn cảm kích.
Thế , sau khi tôi nhận khoản thừa kế mười triệu, một vài thay đổi nhỏ bắt đầu âm thầm xuất hiện.
Chi phí hẹn hò đều do tôi chi trả, thỉnh thoảng Chu Mục còn bóng gió gợi ý tôi tặng quà.
Mỗi lần đi dạo phố, ta không còn như trước đây đi bên cạnh tôi chọn đồ, mà liên tục lượn lờ về phía khu vực các mặt hàng cao cấp.
Có lần, khi ngang qua một cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, trong tủ kính trưng bày một chiếc đồng hồ Rolex tinh xảo.
Bước chân Chu Mục lập tức bị hút lại, ánh mắt ta dán chặt vào chiếc đồng hồ đó.
“Doanh Doanh, em xem chiếc đồng hồ này đi, trông thật khí phái.”
“Đàn ông mà, ra ngoài việc cũng phải có một chiếc đồng hồ tử tế để giữ thể diện.”
Vừa , ta vừa đưa tay lên cho tôi xem chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay mình.
“Em này, cái đang đeo đã dùng bao nhiêu năm rồi, dây đeo cũng mòn hết cả rồi.”
“Nếu có một chiếc Rolex, anhi sẽ càng có thể diện hơn ở công ty, lúc đàm phán với khách cũng dễ tạo lòng tin, biết đâu thăng chức tăng lương cũng suôn sẻ hơn.”
Vừa , ta vừa nhẹ nhàng dùng khuỷu tay thúc vào tôi, ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Tôi giá tiền chiếc đồng hồ, hiểu rõ ẩn ý trong lời ta, vẫn giả vờ không biết, qua loa ứng phó cho xong.
Lúc đó, ta không gì, chỉ là trong đáy mắt thoáng qua một tia bất mãn.
Có lẽ, từ khoảnh khắc ấy, ta đã bắt đầu âm thầm tính toán thế nào để chia phần mười triệu của tôi rồi.
Để kiểm chứng suy đoán đáng sợ trong lòng, tôi cố đè nén bất an, đồng ý cùng Chu Mục đi xem nhà.
Hôm sau, trời nắng đẹp rực rỡ, lòng tôi lại lạnh như chìm trong hầm băng.
Còn chưa bước đến khu bán nhà, từ xa tôi đã thấy Chu Mục đứng đó.
Trong tay ta là một bó hồng đỏ rực rỡ, cả người mặc một bộ vest thẳng thớm, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, rõ ràng rất coi trọng ngày chọn nhà hôm nay.
Thấy tôi tới, ta lập tức nở nụ rạng rỡ, bước nhanh tới đón, ánh mắt chan chứa cảm:
“Doanh Doanh, cuối cùng chúng ta cũng sắp có tổ ấm của riêng mình rồi!”
Tôi không biểu lộ cảm , nhận lấy bó hoa, tâm trí rối bời đến mức không muốn mở miệng đáp lời, chỉ xoay người nhanh chóng bước vào tòa nhà khu bán nhà.
Một nhân viên bán hàng với khuôn mặt tươi rạng rỡ lập tức tiến lại chào đón:
“Chào hai chị, mình đến xem nhà phải không ạ?
Khu mới này của bọn em có rất nhiều kiểu nhà, không biết ngân sách dự kiến của chị là khoảng bao nhiêu?”
Chu Mục ưỡn ngực, tự tin nắm chặt tay tôi, lớn tiếng : “Chi một triệu! Thanh toán một lần!”
Tôi giấu đi tia giễu cợt trong đáy mắt, phối hợp gật đầu.
Con số khổng lồ ấy lập tức như một cục nam châm, thu hút ánh mắt của rất nhiều người xung quanh.
Giọng của nhân viên bán nhà cũng vì quá vui mừng mà khẽ run lên, kích : “Xin mời hai chị vào phòng khách VIP.”
Cô ấy cúi đầu thì thầm vài câu với bộ đàm, lập tức có nhân viên khác bưng cà phê và bánh ngọt tới.
Màn hình lớn trước mặt chúng tôi từ từ sáng lên, nhân viên bán nhà như dốc hết toàn bộ bản lĩnh, mang theo nhiệt hai trăm phần trăm để trình bày giới thiệu các loại nhà mẫu bằng hình thức VR.
So với tôi đang lơ đễnh tâm hồn treo ngược cành cây, Chu Mục thì hăng say lắng nghe, ánh mắt lóe lên ánh sáng tham lam.
“Với tầm giá này, mua một căn hộ lớn một tầng chắc chắn không thành vấn đề nhỉ? Phải có một phòng gym để tôi tập thể thao sau giờ ; thêm một phòng việc riêng, yên tĩnh để xử lý công việc; tốt nhất còn có cả phòng chơi game, lúc rảnh có thể giải trí.”
Anh ta hào hứng mô tả căn nhà lý tưởng trong đầu, vừa vừa dùng tay múa may, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt về phòng ngủ chính phải rộng thế nào, ban công nên thiết kế ra sao, và đủ thứ phòng ốc ta mong muốn.
Anh ta đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt khác lạ của nhân viên bán nhà.
Ngay cả nhân viên cũng ra trong toàn bộ kế hoạch mà Chu Mục vẽ ra, mọi thứ đều chỉ phục vụ cho bản thân ta, tuyệt nhiên không hề có lấy một chỗ dành cho tôi.
Tôi im lặng, dùng nĩa xiên một miếng bánh ngọt nhỏ trước mặt.
Rõ ràng là vị dâu tây, mà trong miệng chỉ thấy đắng chát.
Một lượt quy trình kết thúc, Chu Mục cuối cùng cũng chọn căn hộ vừa ý.
“Vậy chị có thể đóng cọc trước, và trong vòng mười ngày việc phải thanh toán toàn bộ…” nhân viên bán nhà mỉm .
Chu Mục lập tức không kiềm chế , vội vã ngắt lời ấy, giọng sốt sắng:
“Không cần đợi đâu, hôm nay chúng tôi thanh toán hết luôn, giấy tờ nhà ghi cả tên hai đứa!”
Vừa dứt lời, không ít người trong phòng bán nhà lập tức quay sang chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc và ghen tị, ai nấy đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ khi tôi.
Cô nhân viên bán nhà cũng nở nụ ngưỡng mộ, vui vẻ :
“Chị ơi, trai chị tốt thật đấy, bây giờ tìm người đàn ông chịu chi thế này cho vợ hiếm lắm luôn đó!”
Tôi khẽ mím môi , thuận theo phụ họa:
“Em cũng thấy mình thật may mắn, ấy bình thường thì tiết kiệm từng đồng, khi tiêu cho em thì chưa bao giờ tiếc.”
Vừa , tôi vừa thẹn thùng đẩy nhẹ Chu Mục một cái:
“Ngốc ạ, còn đứng đó gì, mau đi đóng tiền đi chứ.”
Bạn thấy sao?