Dấu Hiệu Cảnh Báo [...] – Chương 1

Khi chuẩn bị cho đám cưới, tôi lướt mạng và vô thấy một bài viết đang rất hot:

【Bạn vừa thừa kế mười triệu, sao để số tiền này trở thành tài sản chung sau hôn nhân?】

Trong khu bình luận đầy phẫn nộ, chủ bài viết đã thả tim một bình luận ủng hộ nhiều nhất:

【Cách đơn giản nhất là bảo ấy mua nhà, rồi đăng ký tên cả hai người.】

Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho kia.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại nhận tin nhắn từ trai:

“Baby, mai mình đi xem nhà cưới nhé?”

……..

Khi đang lướt trên một nền tảng nọ, tôi vô bắt gặp một bài viết rất hot:

【Bạn vừa thừa kế mười triệu, sao để số tiền này trở thành tài sản chung sau hôn nhân?】

Vì tò mò hóng chuyện, tôi lập tức nhấn vào xem.

Chủ bài viết kể rằng, ta và đã nhau suốt mười năm trời, hiện đang tiến tới giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.

Thế , không lâu trước đây, ta bất ngờ thừa kế một khoản di sản khổng lồ lên tới mười triệu.

Đáng lẽ đó phải là chuyện vui mừng, trong mắt chủ bài viết, nó lại trở thành cái gai nhức nhối, khiến ta bắt đầu nảy sinh ý định nhắm vào số tiền ấy, còn lên mạng hỏi xin mọi người cách để kiếm chác phần nào.

Chủ bài viết khi miêu tả mình, từng câu từng chữ đều đầy vẻ chán ghét:

【Bạn tôi, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều, trong chuyện tiền bạc thì hoàn toàn không có khái niệm gì cả.】

Anh ta lấy ví dụ:

【Lần trước đi dạo phố, ấy không thèm chớp mắt đã vung bốn vạn mua một chiếc vòng tay. Bốn vạn đấy! Bằng mấy tháng lương của tôi rồi. Dù không phải tiêu tiền của tôi, thôi cũng đủ khiến tôi đau lòng, cả mấy ngày sau vẫn chưa nguôi .】

Lời lẽ tràn ngập sự bất mãn với thói quen tiêu xài của , như thể mỗi đồng ấy tiêu ra đều là cắt từ thịt ta .

【Chuyện này tôi còn không dám kể với mẹ mình, không thì bà nhất định sẽ không cho tôi cưới loại con hoang phí như thế.】

Anh ta tỏ ra vô cùng bất lực, liên tục gửi mấy icon che mặt.

Ngay sau đó, ta đổi giọng, bắt đầu than phiền về thái độ của đối với khoản di sản:

【Cô ấy thừa kế tận mười triệu, mà lại chẳng hề nhắc đến việc chia sẻ với tôi một chút. Trong lòng tôi ấm ức lắm, sao ấy có thể ích kỷ đến chứ?】

Chủ bài viết dài dòng giãi bày suốt ba nghìn chữ, cuối cùng cũng để lộ mục đích thực sự của mình ở phần cuối bài.

【Cô ta là phụ nữ, cầm nhiều tiền như thì có ích gì? Sớm muộn cũng tiêu sạch, chi bằng giao cho tôi quản lý còn hơn! Các em, mau cho tôi ít cao kiến, sao để biến số tiền này thành tài sản chung sau khi kết hôn?】

Bài viết vừa đăng lên đã như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức khuấy lên ngàn lớp sóng.

Phần bình luận bùng nổ trong chớp mắt.

Có người phẫn nộ mắng ta là thứ cầm thú, ngay cả tài sản thừa kế của cũng không buông tha, thật sự đã đánh mất cả nhân tính.

Có người thì khuyên nhủ ta nên buông tha cho , tìm một người có cùng quan điểm về tiền bạc mà sống cho yên ổn.

Cũng có người giễu cợt hỏi ta có phải đang viết văn trừu tượng không, còn rằng với ngòi bút này, hoàn toàn có thể đi viết tiểu thuyết cho nền tảng Muối Tuyển”.

Trước làn sóng chỉ trích dữ dội, chủ bài viết không lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo dõi màn hình.

Giữa vô số bình luận, có một câu — dù đã bị chửi tới hơn ba trăm lượt — vẫn lọt vào mắt ta.

【Câu này tôi biết nè Hai người chẳng phải sắp cưới rồi sao? Dẫn ấy đi mua nhà cưới, dỗ dành ấy để thêm tên vào sổ đỏ.】

Chủ bài viết đọc đến đây như thấy một tia sáng nơi cuối đường hầm, vội vàng truy hỏi:

【Vậy có thể rút tiền mặt ra không?】

Người trả lời kia như một tay lão luyện trong việc tính toán, bình tĩnh đáp:

【Được chứ! Sau khi kết hôn, kiếm đại một lý do đổi nhà, khoản tiền nhà này, nhẹ nhàng thôi cũng chia một nửa!】

Càng đọc tôi càng thấy lạnh cả sống lưng, một dự cảm chẳng lành như thủy triều dâng lên trong lòng, lan đến tận đầu ngón tay khiến chúng trở nên lạnh buốt.

Không phải vì điều gì khác, mà chính bởi hoàn cảnh của tôi quá giống với trong bài viết kia.

Không lâu trước đây, bà ngoại tôi qua đời, để lại cho tôi một khoản di sản lên tới mười triệu.

Khoảng thời gian đó, thế giới của tôi chìm trong bóng tối vô tận.

Bố mẹ tôi đều đã có gia đình riêng từ sớm, từ nhỏ tôi bà ngoại nuôi dưỡng từng chút một, bà là chỗ dựa duy nhất, là người duy nhất thương tôi vô điều kiện trên cõi đời này.

So với sự giàu có vật chất mà khoản di sản mang lại, nỗi đau mất đi người thân mới thực sự nhấn chìm tôi trong những cơn sóng bi thương cuồn cuộn.

Nếu không nhờ trai tôi – Chu Mục – luôn ở bên cạnh, có lẽ tôi đã chẳng thể bước ra khỏi vùng tối ấy, càng không thể vực dậy tinh thần để tích cực chuẩn bị cho đám cưới.

Chính bởi đã trải qua nỗi đau đó, tôi càng thêm thương xót cho đang bị trai tính toán kia.

Thế nên tôi chụp lại bài viết đó, định đăng lên Tiểu Lục Thư để cảnh tỉnh những có hoàn cảnh tương tự.

Khi tôi còn đang chỉnh sửa nội dung bài đăng, màn hình điện thoại bỗng bật sáng, hiện lên một tin nhắn.

Là Chu Mục gửi tới: 【Doanh Doanh, ngày mai mình đi xem nhà cưới nhé?】

Ngay khoảnh khắc thấy tin nhắn đó, ngón tay tôi khựng lại, một luồng dự cảm dữ dội lập tức lan từ lưng ra khắp toàn thân.

Giây tiếp theo, ánh mắt tôi vô rơi xuống chiếc vòng tay ngọc tím của nhà Phạm đang đeo trên cổ tay.

Đó là món quà tôi mua khi cùng Chu Mục đi dạo phố không lâu trước đây.

Mà giá của nó, trùng khớp với nội dung trong bài viết Bốn vạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...