Đầu Đây Leo Lên [...] – Chương 6

Nghe thấy tiếng tôi báo cảnh sát, Lý Thắng trừng mắt tôi, lập tức quay người bỏ chạy. Nhìn thấy hắn chạy xa rồi, tay cầm điện thoại  của tôi run lên lẩy bẩy. Sợ quá đi mất.

 

Nếu hắn ra đập thêm vài hòn đá nữa, cửa kính trước sẽ vỡ tan.

 

Tôi hít thở thật sâu cho bình tĩnh, rồi phát hiện nguy hiểm. Xe ngập nước rồi. Ở chỗ này đất thấp, nước không thoát đi nên dâng lên rất nhanh, đã đến chỗ tay nắm xe rồi. Tôi lập tức khởi xe, vừa mới thử đã tắt ngúm, tôi quyết định bỏ xe mà chạy. Nhưng vừa đẩy cửa xe chạy một lúc thì đau nhói chân. Trời ơi hẳn cả hai chân luôn. Đau đến mức tôi đứng không nổi, chỉ có thể cố gắng bám vào cửa xe mà đứng. Vốn đã sợ nhũn cả người, giờ đây tôi chẳng còn chút sức lực nào. Nước đã dâng lên đến eo, tôi bám vào cửa xe kêu ầm “Cứu, cứu tôi với, có ai không.”

 

Nhưng mưa quá to, tiếng kêu cứu của tôi như chìm nghỉm giữa không trung. Tôi tuyệt vọng quá. Cứ thế này thì chết mất. Tôi cố gắng lội nước mà đi. Vừa đi một bước, có một đợt sóng to đánh tới.

 

Tôi nhận ra có một chiếc xe việt dã màu đen đang đi về phía tôi. Tôi lập tức vẫy tay kêu cứu “Cứu tôi với!”

Xe lướt về phía tôi, vững vàng dừng ở trước mặt. Cửa kính ghế lái phụ hạ xuống “ Lên xe!”

Từ cửa xe một bàn tay thò ra, tôi vội vàng nắm lấy, trèo lên qua cửa sổ. Vừa mới ngồi vững, xe đã lái đi. 

 

“Đừng đi phía trước”. Tôi gấp rút nhắc nhở “ Không biết phía đó có bao nhiêu đinh nữa.”

“Ừ.” 

Người lái xe đi lùi, lướt nhanh khỏi dòng nước lũ. Người ấy liếc tôi “Bị thương à?”

 “Có lẽ có người rải đinh, nên tôi dẫm vào.” Nghĩ tới đây tôi lập tức ngồi ngay ngắn cảm ơn “Cảm ơn đã cứu mạng”

 

Nhưng vừa rõ mặt người, tôi đã ngẩn ra. Cố Trình Diệc, đối tác lớn nhất của công ty nhà họ Lý.

Sao ta lại ở đây?

 

Chương 7: 

 

Cố Trình Diệc đưa tôi đến bệnh viện.

Lúc băng bó, tôi hỏi “Tôi nhớ công ty nhà họ Lý cách đây khá xa, Giám đốc Cố sao lại ở đây.”

 

“Cậu ta không giấu giếm cảm ” 

 

Mắt ta theo chân tôi “Khi huỷ hợp đồng, cậu ta rất bực tức và không cam lòng.”

Bị ta chằm chằm vào chân, tôi đỏ mặt xấu hổ.

 

“Cảm, cảm ơn .” Tôi hơi lắp bắp “Nếu không có chắc tôi đã có chuyện rồi.”

Anh ta lại hỏi tôi “Lý Thắng không đến tìm à?”

 

Nghĩ lại cảnh tượng Lý Thắng đập kính lái xe, lòng tôi đầy sợ hãi.

“Có, hắn ta rất hận tôi.”

“Khiến bị nhốt lại à?”

 

Tôi đột nhiên hiểu ra. Anh ta như , có vẻ có gì đó không đúng lắm. Trên đường sao tự dưng có nhiều đinh như . Mà xe tôi vừa dừng lại, Lý Thắng lập tức xuất hiện.

Hắn ta theo dõi tôi??

 

Tôi ngẩng đầu Cố Trình Diệc, ta nheo nheo mắt tôi.

 

Chương 8

 

Cố Trình Diệc đưa tôi về nhà, bố tôi sau khi biết chuyện vỗ bàn “Quá đáng lắm rồi. Thằng đó là đang cố ý người khác bị thương, là phạm pháp.”

 

Nhìn chân tôi gói như cái bánh chưng, mẹ đỏ cả mắt.

“Trời ơi con tôi, khổ thân con, may mà con không sao.”

 

Tôi gạt nước mắt cho mẹ, với bố“ Con đã báo cảnh sát rồi.”

Bố tôi gật gật đầu, quay sang nắm tay giám đốc Cố “ May quá có giám đốc Cố cứu Dư Dư, cảm ơn cậu!”

Sau đó kéo ta lại gần thì thầm “ Trước đây từ chối hợp tác là do nghĩ cậu còn quá trẻ, không đáng tin cậy. Giờ xem ra là tôi già rồi, hoa mắt.”

 

Cố Trình Diệc lắc đầu “ Cháu cứu Khương Dư, không có mục đích gì khác.”

 

Cánh sát đến nhà với tôi, rất khó xử lý Lý Thắng.

Không có camera giám sát, không có tôi bị thương nặng, cho dù là đe doạ khiến xe bị ngập nước cũng phải tốn thời gian tìm chứng cứ.

 

Tôi Cố Trình Diệc. Anh ta tuy biết Lý Thắng chuyện, không trực tiếp thấy, không xem như nhân chứng.

 

Tiễn cảnh sát đi, Cố Trình Diệc cũng định đi luôn. “Đợi chút.” Tôi gọi ta “Có thể cho tôi cách thức liên hệ không?”

 

Anh ta là tôi liền biến thành lắp bắp.

“Tôi, tôi mời ăn cơm có không?”

 

Anh ta trầm mặc trong chốc lát “Nhìn rất dễ bị lừa gạt.”

Tôi:?

 

Anh ta chợt nhếch miệng nhẹ: “Dưỡng thương cho lành đi”

Tôi bị nụ của ta tăng nhịp tim. Vừa quay lại thì bảo mẫu bước tới với tôi “ Khương Hoan đi một mình đến nhà họ Lý rồi?”

Tôi “Cái gì cơ?”

Cố Trình Diệc “??”

Mới tôi dưỡng thương tử tế đi mà. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...