Lý Thắng bị xách đi, tiệc đính hôn tan trong không khi chẳng vui chút nào
Bố vỗ vỗ vai tôi “Dư Dư, là tại bố không tốt, không ra nhà chúng nó là kiểu người như . Nhưng mà bố không để con bị thiệt đâu, con yên tâm.”
Tôi gật gật đầu.
Chị tôi chất vấn “Em trai sao có thể ăn kiểu đó tại lễ đính hôn của trai mình chứ? Ngay trước mặt bao nhiêu người lớn như ?”
Anh rể giải thích: “ Nó uống say, có nghĩ đâu, chỉ chút thôi mà. Hơn nữa cũng là khen em em đó chứ, so đo như gì?”
Nói đến đoạn đó ta tức lên “Em cũng biết ở đó có bao nhiêu người lớn, mà không cho chút thể diện nào?”
“Anh còn trách em à?” Chị tôi tức đến bật “Là thằng em mồm thối, mồm như đ*t chó, thổ ra không phải lời mà là c_ứ_t. Kẻ phải chịu trách nhiệm cho cục diện này là em trai , Lý Thắng.”
“ Anh đã rồi, nó chỉ thôi. Người trẻ tuổi vui một chút thì đã sao? Em sao mà tính toán so đo, vô lý ồn ào .”
Chị tôi trầm mặt xuống, lôi tay ta ra cửa đẩy “ Cút ngay”
Sau đó rầm một cái, đóng cửa lại.
Anh rể bị nhốt ở bên ngoài, đập cửa rầm rầm đòi chị mở.
Tôi vỗ vỗ tay chị “ Chị đừng giận, sức khoẻ.”
Chị quay lại nắm tay tôi, trịnh trọng “ Dư Dư, em yên tâm, chị không để em chịu thiệt thòi đâu.”
Tôi tuy tức lắm, lại có chút lo lắng.
“ Vì em lại ảnh hưởng đến cảm của chị.”
Chị tôi lại “ Chị còn phải cảm ơn em chứ, nếu không nhờ em thì chị không biết đám người đó không biết phân phải trái trắng đen ra sao. Nhờ em chị mới thấy bộ mặt đáng ghét của đám người này.”
Chương 4:
Lý Diệu mang quà đến nhà, chị tôi cũng không gặp.
Anh ta ôm một đống quà tướng ngồi ở cửa, lảm nhảm
“Hoan Hoan, sai rồi, em mở cửa ra đi.”
“Anh đã về dạy bảo lại Lý Thắng rồi, em đừng giận nữa.”
“Hoan Hoan, mặt trời chói quá, em nỡ để chịu khổ à?”
Chị đứng trước cửa sổ, ra phía xa. Thấy mặt trời hừng hực lửa, chị rút điện thoại gọi bảo vệ “ Chú bảo vệ à, có người rối mất trật tự, nhờ đuổi đi giúp. Người quen nào, tôi không quen, mau đuổi đi giùm.”
Sau đó một bảo vệ xách theo Lý Diệu, một người xách theo quà cáp, quẳng hết ra ngoài cửa khu.
Rồi cổng khu cũng không cho ta bước chân vào nữa. Lý Diệu lại lết sang nhà bố mẹ tôi.
Không ngờ bị đuổi đánh ra ngoài. Bố mẹ tôi hoàn toàn ủng hộ chị, tuyên bố với mọi người : Lễ đính hôn coi như huỷ bỏ
Chuyện ồn ào đến mức này, vốn nghĩ rằng Lý Thắng sẽ trực tiếp xin lỗi tôi, ai ngờ hắn còn tung chuyện này lên mạng.
Hắn ta cắt gọt clip, cắt từ cắt nghĩa ý tôi đột nhiên phát điên, thần kinh có vấn đề.
Chị tôi tức điên lên, gọi điện thoại sạc cho Lý Diệu một trận. Anh ta giảm tránh, ngoài xin lỗi thì không câu gì:
“Hoan Hoan, mình cũng đã đính hôn rồi, em đừng tuyệt như . Em trai vớ vẩn, sao có thể ảnh hưởng đến chúng mình . Em đi xin bố mẹ vợ hộ không?”
Chị tôi đáp “Thằng em mà còn vớ vẩn, đợi đấy nhận đơn kiện của luật sư.”
Rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi không nhịn hú lên khen ngợi “ Chị ơi chị ngầuuuuu”
Chị tôi nhún vai “Thương đàn ông sống khổ cả đời.”
Mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát, lên cả hot search. Thằng cha kia nghĩ là mượn dư luận dập tôi, ai ngờ cả xã hội đang m_ắ_n_g ch_ửi thằng chả. Người ta có mắt cơ mà. Vốn chỉ là chuyện trong nhà rồi họ hàng biết với nhau, giờ hay rồi ai ai cũng tỏ tường.
Những người ăn với nhà họ Lý đều lũ lượt rút vốn, chỉ một đêm thôi cổ phiếu tuột như thoa dầu.
Cuối cùng nhà đó cũng biết sợ, sai Lý Thắng đến nhà tôi xin lỗi.
Kẻ bị ép đến nhà tôi, Lý Thắng đang đứng trước cửa với vẻ miễn cưỡng.
“Chị dâu, em là Lý Thắng, chị mở cửa chút mình chuyện tử tế cái không?”
Chị tôi không thèm đáp lời, vẫn ngồi xem TV với tôi.
Lúc đó chị mới kể với tôi quá trình chị quen Lý Diệu. Ban đầu Lý Diệu add nick chị, theo đuổi chị ấy. Chị vốn nghĩ là trùng hợp, nên cứ tiếp qua lại như bè. Sau này mới phát hiện, nhà Lý Diệu có quan hệ ăn với nhà tôi. Là bố mẹ ta đề nghị theo đuổi chị tôi, nếu thành công sẽ cho tiếp quản công ty.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, của hồi môn bố mẹ cho chị cũng là cổ phần công ty. Tôi đột nhiên hiểu ra “ Thế ta hẳn hai món hời à?”
Chị tôi gật đầu “ Ban đầu chị nghĩ, nếu ta chị, thì cổ phần bố hứa cho có thể chia cho ta một ít cũng . Ai ngờ đâu ta không biết phân biệt phải trái, may mà còn chưa kết hôn.”
“Tôi chẳng qua có một câu, đâu có gì . Mọi người chuyện một trận là rồi. Tôi còn bị đuôi khỏi nhà đây này, mấy người muốn sao nữa.” Lý Thắng vẫn đang lảm nhảm ngoài cửa.
Tôi xem qua một chút, nhà hắn ta chắc là đứt vốn rồi, xong lại bị công kích trên mạng, hoàn toàn không gượng nổi nữa. Vốn đã chẳng phải công ty lớn, giờ sắp sản rồi.
Thảo nào đám người đó bắt Lý Thắng đến xin lỗi.
Chương 5
Hầu như cả ngày Lý Thắng đều túc trực ở cổng. Tôi cũng ngẫn ngờ ở nhà chị cả một ngày.
Đợi mãi mới đến lúc mưa, tôi nhanh chóng lái xe đi hít thở chút không khí trong lành.
Cửa tiệm hoành thánh ở khu Tiểu Cảng vẫn còn mở.
Tôi vừa mới đi vào cửa, ông chủ tóc bạc trắng đã nhận ra tôi. “Là Tiểu Dư phải không, lâu lắm không gặp, vẫn ăn hoành thánh nhỏ hở?”
Tôi gật gật đầu, ngồi xuống. Ông chủ luôn tay đồ, miệng vẫn hỏi “ Sao sắc mặt tệ như , không ngủ à?”
Nghĩ đến Lý Thắng, mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt. Khi quay lại xe, mưa càng ngày càng lớn. Tôi nhanh chóng lái xe về nhà, khi đang lên cầu thì xe đột nhiên bị dừng. Đèn báo áp suất lốp đột nhiên kêu lên. Xe xịt lốp rồi. Nhìn màn mưa nặng hạt, tôi khởi lại xe thì phát hiện đằng trước xuất hiện một người . Là Lý Thắng.
“Không ngờ gặp ở đây, Khương Dư.”
Viền mắt ta đỏ sọng, vỗ rầm rầm lên nắp capo “Chẳng qua với một câu, biết tôi bị như thế nào không? Bố tôi muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.”
Đang côi cút một thân một mình, tôi bị thằng cha này doạ sợ, lập tức khoá cửa xe lại. Tôi cũng không dám đáp lời lại thằng cha đang lên cơn điên, nên xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp. Có điều mưa to quá, khu vực Tiểu Cảng không thấy một bóng xe. Lý Thắng càng điên, vỗ rầm rầm lên nắp capo xe “ Xuống xe, xuống xe cho tôi.”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, gọi điện thoại cầu cứu. Điện thoại còn chưa gọi , có một viên đá ném tới “ Choang” Kính chắn gió nứt thành một đường. Tôi bị doạ sợ rồi.
“Lý Thắng, bình tĩnh lại đi.”
Nhưng thằng điên này hoàn toàn không nghe, lại tiếp tục ném đá tới. Vết nứt càng ngày càng lớn, tôi càng sợ hãi khủng khiếp.
May quá, điện thoại gọi rồi “Cứu mạng, tôi muốn báo cảnh sát”. Tôi khóc ầm lên “Có người tấn công tôi, tôi đang ở dưới chân cầu, mau đến cứu tôi.”
Bạn thấy sao?