Lý Diệu gật gật đầu, muốn lôi Lý Thắng đi hắn ta lại lên cơn
“Cô giả vờ giả vịt cái gì?” Hắn ta cao giọng
“Lúc khen chẳng phải sướng ra mặt sao? Giờ lại giả vờ thanh cao để ai xem hả?”
Nhịn cóc nữa rồi.
“Lý Thắng, tôi nhịn hơi lâu rồi đấy. Nếu không phải vì mặt mũi rể, tôi đã chẳng cần giữ phép lịch sự với .”
Lý Thắng mỉa mai “Không lịch sự với tôi? Cô nghĩ là ai? Khen xinh là ông đây đánh giá cao . Cô trang điểm đậm như , xem có tử tế nào trang điểm đậm như ?”
Thằng cha này chưa dứt lời, tôi đã cầm cốc rượu hắt thẳng vào mặt hắn.
“Đầu óc nông cạn thì đừng đem tri thức ngắn ngủn của mình đi đánh giá người khác. Giáo dục quốc gia bắt buộc học 9 năm mà lại đào tạo ra thứ não bé hơn não cá như à? Đúng là heo chó không bằng.”
Tiếng quát hét thu hút sự ý của quan khách, nhiều người lấy điện thoại ra quay chụp.
Nhìn thấy chiều hướng không xuôi về phía mình, người lớn nhà hắn ta mới ra mặt. Ông Lý quặp thằng cha kia chặt vào người, “Xin lỗi nhà thông gia, thằng bé nó uống quá chén, lỡ lời.”
Bố tôi lạnh “Đó mà là lỡ lời sao? Là không có giáo dục.”
Bà Lý trừng mắt ông chồng, vuốt đuôi “Xin lỗi nhà thông gia, đều uống say cả nên trót lỡ lời, mong ông đừng so đo.”
Bố tôi vẫn đập bàn, ly rượu rơi vỡ đầy đất, khiến mọi người xung quanh giật mình lùi bước “Đủ rồi đấy, mau cút hết đi cho tôi.”
Bạn thấy sao?