Tiểu Y ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Dường như có một lực rất mạnh đập vào tấm kính ngoài cửa sổ.
Âm thanh “đong, đong” vang lên như đánh vào ngực tôi từng đợt.
Tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh tiếng kèn đang thổi hỉ khúc từ ngoài của truyền vào…
Bên tai tôi lúc này là tiếng khóc nức nở không ngừng của Tiểu Y:
“Tớ sẽ không bị bắt đi, sẽ không phải người vợ thứ mười tám gì đó đúng không?”
Đèn trong ký túc lúc sáng lúc tối rồi chợt tắt.
Tôi ra ngoài cửa sổ, thấp giọng :
“Đừng sợ, tớ đã rắc vôi sống lên cả cửa ra vào và cửa sổ rồi."
"Nếu người đó không dối chúng ta thì nhất định sẽ chặn ma quỷ."
Âm thanh va chạm vang lên một lúc thì dừng lại, ấn ký trên người Tiểu Y bắt đầu mờ dần đi.
Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng phương pháp này có hiệu quả thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa vô cùng gấp gáp:
"Mở cửa ra.”
"Mau mở cửa..."
Một giọng khàn khàn đầy quái dị đang không ngừng hét lên ngoài cửa.
Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh hơn, dường như có thể thấy cánh cửa sắp biến dạng.
"Tớ phải sao đây? Vôi sống không còn tác dụng nữa à?"
Tiểu Y vừa xong, cửa ký túc xá bị đập mạnh
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bất ngờ bị đạp đổ.
Bạn thấy sao?