Ngoại truyện - Góc của Lương Khiển
Ta gặp một nương, gầy gò, rất xinh đẹp, cử chỉ không mấy quy củ, khác hẳn với các tiểu thư khuê các khác ở kinh thành.
Một buổi thơ hội, nàng ngồi đối diện ta, cả buổi rất yên tĩnh, chỉ nhân lúc tiệc tùng ồn ào, lén đưa cho nha hoàn đứng ngoài sảnh một gói mứt.
Là một người khá thú vị, ta hỏi thăm thị giả về nàng, thị giả , Tiểu Hầu gia, đây là con của Triệu Mặc.
Triệu Mặc, ta kinh ngạc, một kẻ gian xảo như sao lại có thể nuôi dạy ra một con chẳng giống ông ta chút nào?
Ta thường xuyên luyện tập ở trường đấu, không thường đi dự tiệc lần nào đi cũng thấy nàng ở đó. Vẫn không thích chuyện dù sao cũng cởi mở hơn so với hai năm trước, cũng sẽ ngẩng đầu người khác.
Ta thực ra thấy rất kỳ lạ, nàng muốn gì? Mặc dù bề ngoài mọi người trong triều đều thân thiết với cha nàng sau lưng lại vô cùng ghét kẻ vong ân bội nghĩa này, liên đới đến cả nàng cũng bị coi thường, lẽ nào nàng không nhận ra?
Mùa xuân, có người lại mời ta đi thơ hội, mặc dù đã sớm không còn hứng thú với những chuyện này vẫn không thể từ chối.
Chỉ là trong thơ hội xảy ra một sự cố, ta đang ăn rượu ngon lành, nàng vốn không thích chuyện, không hiểu sao lại trước mặt mọi người chơi khăm ta.
Nàng vu khống người khác mà mặt không đỏ, tim không đập, điều này lại có chút giống Triệu Mặc.
Nói đến Triệu Mặc, tay ông ta càng ngày càng dài, đã đến mức khiến người ta không thể chịu đựng .
Cha ta đề nghị, không bằng giả vờ kết hôn với Triệu gia, chỉ cần Triệu Mặc tin tưởng thì không tin không bắt nhược điểm của ông ta.
Những người ở kinh thành đủ tuổi lại Triệu Mặc coi trọng có thể đếm trên đầu ngón tay, cha ta là người đứng đầu, để ta cưới nàng dường như cũng là điều hợp lý.
Mọi việc sắp xếp gấp rút, vốn tưởng rằng phải tốn chút công sức Triệu Mặc lại sảng khoái đồng ý hôn sự, ta và cha đều có chút kinh ngạc, thậm chí còn lo lắng không biết con cáo già này có âm mưu gì không.
Hôm cầu hôn, sau bức bình phong thò ra nửa cái đầu, ta biết là nàng, không hiểu sao lại thấy hơi đáng .
Hôm thành thân, mẹ với ta, Khiển Nhi, con đã thành thân, phải đối xử tốt với nàng cả đời, đừng phụ nàng.
Ta không với mẹ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là công cụ để đối phó với Triệu Mặc, ta và Triệu Giản không thể ở bên nhau cả đời.
Đêm đó ta đứng ngoài cửa phòng tân hôn rất lâu, cuối cùng vẫn không vào, dù sao nàng cũng vô tội, ta hà tất phải nhục nàng?
Khi trời sáng, cha tức giận xông vào thư phòng, rằng diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, nếu để Triệu Mặc biết ta thậm chí còn không đụng vào nàng thì tâm huyết của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển.
Đúng , vẫn phải diễn trò.
Ta đến tìm nàng, mặc dù nàng đã trang điểm vẫn không che giấu vẻ mệt mỏi, đi lại còn có chút không vững. Ta như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra đỡ nàng lại bắt hụt.
Ta thực sự không hy vọng nàng có cảm với ta khi phát hiện ra trong mắt nàng thực sự không có ta, trong lòng lại thấy trống rỗng.
Ta không ngờ rằng mẹ lại rất thích nàng, trước đây bà phản đối kịch liệt việc ta cưới Triệu Giản sau khi Triệu Giản vào phủ, bà lại chiều chuộng nàng đến mức không có chừng mực.
Bà thực sự coi Triệu Giản như con dâu, nhận ra ta và Triệu Giản không hòa thuận, liền ngày nào cũng nghĩ ra cách để tác hợp cho hai chúng ta.
Triệu Giản bị bà ép không còn cách nào, mỗi ngày sau khi ta về nhà đều nấu canh mang đến nàng không muốn nhiều với ta, thường ném bát canh lên bàn, đối phó cho xong chuyện.
Bạn thấy sao?