Đào Trăng Dưới Mương – Chương 7

Tiểu Tửu mua một căn nhà nhỏ ở quê nhà Tô Châu, chúng ta sẽ đến đó ẩn danh, không bao giờ quay lại nữa.

 

Trước đây ta vẫn luôn mơ thấy nụ của cha trước khi mất, cuối cùng là có ý gì? Không có hận, không có hối hận, không có tức giận, dường như không để lại cho ta bất kỳ di nguyện nào.

 

Sau này ta nghĩ, sao lại không có di nguyện nào, rõ ràng là ông đang , A Giản, những gì cha muốn đều đã xong rồi, không có gì hối tiếc nữa, con cũng phải sống thật tốt.

 

Ta phải sống thật tốt, mang theo họ đến nơi ta thích, sống cuộc sống ta thích.

Xe ngựa đi vài dặm ở ngoại thành thì đột nhiên dừng lại, Tiểu Tửu , Tiểu Hầu gia ở phía trước.

 

Ta vén rèm lên, thấy rõ chàng đang cưỡi ngựa, chắn giữa đường.

 

Chàng , A Giản, về với ta không?

 

Không , ta lắc đầu , ta sẽ không về với chàng, kinh thành đối với ta đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

 

Lương Khiển , nàng còn có ta, A Giản, chúng ta là vợ chồng kết tóc, ta sẽ mãi mãi đối tốt với nàng.

 

Ta , lắc đầu , Lương Khiển, ta và chàng không phải vợ chồng, đêm tân hôn chàng còn không đến vén khăn che mặt của ta.

 

Ta thấy trong mắt Lương Khiển một sự yếu đuối hiếm thấy, mỗi lần thấy ánh mắt như , ta đều sợ mình sẽ mềm lòng.

 

Chàng dùng giọng gần như cầu xin , ta bù đắp không? A Giản, sau này ta sẽ ở bên nàng mỗi ngày.

 

Ta hỏi chàng, chàng thấy có khả năng không? Lương Khiển, chàng thực sự có thể đối mặt với ta không? Chàng là chàng thực sự thích ta hay chỉ cảm thấy áy náy với ta không?

 

Chàng cứng họng.

 

Ta , tránh ra.

 

Chàng hỏi, nếu ta không tránh thì sao?

 

Ta , thì chàng hãy mang xác ta về, Lương Khiển, ta chắc chắn phải đi, cho dù có phải bỏ mạng ở đây thì hồn ta cũng phải về quê nhà. Chỉ là, Tiểu Tửu vô tội, mong chàng đừng khó người ta.

 

Lương Khiển khổ một tiếng, khẽ thở dài , ta biết nàng muốn đi, từ khi nàng không còn mắng ta nữa ta đã biết, ta chỉ là, không muốn tin thôi.

 

Nàng đi đi, A Giản, là ta có lỗi với nàng, ta tôn trọng lựa chọn của nàng.

 

Chàng tránh sang một bên, Tiểu Tửu đánh xe, chúng ta tiếp tục đi về phía nam.

 

Ta không ngoảnh đầu lại, cũng không dám ngoảnh đầu lại, ta sợ gió cát phương bắc mờ mắt ta, ta sẽ không tìm thấy đường về nhà.

 

Xe ngựa lắc lư, ta như nằm trong vòng tay của cha mẹ, trong mơ một nhà bọn ta ngồi trong sân, ta vẫn là một bé, cha ta dạy ta đan châu chấu, mẹ ta phe phẩy quạt trách cha ta, ông dạy A Giản nhà ta chẳng giống con chút nào.

 

Cô bé đó còn không biết mình sẽ mất đi những người bên cạnh, cũng không biết sau này bé sẽ vì một người mà đau lòng, trong mắt bé chỉ có một thế giới nhỏ bé, bé chỉ muốn một gia đình nhỏ bé.

 

Nếu bé cứ lớn lên ở đó thì tốt biết bao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...