Đào Trăng Dưới Mương – Chương 6

Ta xông qua đám người vây quanh chạy tới, máu của ông vẫn còn ấm, da của ông vẫn còn ấm, ta dùng áo ấm mùa đông bọc lấy đầu ông, muốn gọi ông một tiếng cha ngực ta như bị đè bẹp, không hít hơi, không thốt ra một chữ.

 

Quan binh nhanh chóng phản ứng lại, xông lên kéo ta, trong lúc hỗn loạn, có người ôm lấy ta, người đó vỗ lưng ta, giọng run run , A Giản, chúng ta về nhà thôi.

 

Cuối cùng ta cũng thở , trong vòng tay chàng, ta khóc nức nở, khóc đến nỗi không chịu nổi nữa, ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, ta nằm trên giường, mắt Lương Khiển đỏ hoe, xoa mặt ta , nàng tỉnh rồi, không sao rồi, không sao rồi.

 

Ta thấy câu không sao rồi này không dùng như , nhất là bây giờ, nghe thật chói tai.

 

Ta nhắm mắt lại, , chàng ra ngoài đi.

 

Chàng cúi xuống, hôn lên trán ta , ta không ra ngoài, A Giản, ta ở bên nàng, không đi đâu cả.

 

Tùy chàng thôi, dù sao thì từ nay về sau, trên đời chỉ còn một mình ta.

 

Ta nằm trên giường mấy ngày, Lương Khiển , triều đình đã hợp táng cha mẹ ta, chàng hai bài vị đặt ở hậu viện, sau này khi ta khỏe, chàng sẽ đưa ta đi tế bái họ.

 

Lúc đầu ta nghĩ, hay là ta cũng bệnh mãi không dậy rồi c h ế t luôn đi nằm mãi nằm mãi, cơ thể dần dần hồi phục, ta vốn không phải là nữ tử yếu đuối.

 

Lương Khiển càng ngày càng ân cần, ban đêm nằm bên cạnh dỗ dành ta, cố gắng chọc ta , đôi khi còn voi đòi tiên ôm ta, mặc dù cuối cùng đều bị ta đá xuống.

 

Có lần chàng nằm bên cạnh ta , A Giản, cuối cùng ta phải sao mới có thể bù đắp cho nàng đây? Nàng cho ta biết đi, ta thực sự không biết phải sao nữa rồi.

 

Ta , bù đắp cái gì? Chàng không nợ ta, ta là con của gian thần, không ai cần bù đắp cho ta.

 

Hầu phu nhân thường với ta, A Giản, dù sao thì cũng phải sống tiếp, Khiển Nhi thật lòng thương con, con hãy sống tốt với nó đi.

 

Bà là người duy nhất ta không ghét, khi bà chuyện, ta chỉ lắng nghe, không phản bác bà. Nếu cha mẹ ta còn sống, có lẽ ta cũng sẽ nguyện ý sống tốt với Lương Khiển.

 

Uy Viễn Hầu thường dẫn cũ về phủ, đôi khi họ sẽ về cách lật đổ cha ta, cả phủ tràn ngập không khí vui vẻ.

 

Tất nhiên họ không để ý đến ta, thậm chí còn lớn hơn khi phát hiện ta đi ngang qua.

 

Sau khi ta về phòng, Lương Khiển đuổi theo ôm ta , A Giản, chúng ta dọn ra ngoài đi, chúng ta dọn đến nơi thật xa Hầu phủ, đến nơi không thấy họ nữa.

 

Trong lòng ta thầm nghĩ, phải dọn, ta sẽ dọn.

 

Đến Tết Trùng Dương, đồ đạc của ta đã chuẩn bị xong.

 

Ta biết cha mẹ ta không chôn cất tử tế, ta biết thi thể của họ bị vứt ở đâu. Khi Tiểu Tửu lén mang tro cốt của cha mẹ ta về, ta không chút do dự rời đi.

 

Tất nhiên, cũng không phải là không chút do dự rời đi, mà là thu dọn một ít đồ có giá trị rồi không chút do dự rời đi, cha ta từng là thương nhân, con của thương nhân, sao có thể không quan tâm đến tiền chứ?

 

Hôm đó tiền sảnh đãi tiệc, sẽ chẳng ai phát hiện ra ta đã mất tích.

 

Ta mặc một bộ quần áo vải thô chui ra khỏi cống, lên xe ngựa của Tiểu Tửu, chúng ta ra khỏi thành đi về phía nam.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...