Sau ngày đó, nàng liền ngã bệnh, ủ rũ không vui, cũng không chịu uống thuốc. Ta sợ nàng không chịu nổi, liền tìm đại phu giỏi nhất kinh thành đến kê đơn thuốc bổ, mỗi ngày đút từng chút một cho nàng ăn, cuối cùng nàng cũng dần dần khỏe lại.
Nàng không bao giờ nữa, cũng không thích chuyện, ta cố gắng hết sức để khiến nàng vui vẻ hơn một chút dù thế nào cũng vô dụng, nàng luôn lạnh nhạt.
Nàng càng như , ta càng khó chịu, cho dù nàng nàng hận c h ế t ta, ta cũng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút nàng không .
Ngày Trùng Dương, cha mời rất nhiều lão thần đến, ta cũng ở phía trước tiếp đãi. Họ đến Triệu Giản, lời lẽ vô cùng cay nghiệt, khuyên ta nên cưới người khác, ta không hợp với họ liền trở về hậu viện, muốn đi xem Triệu Giản.
Nhưng nàng đã biến mất.
Ta không biết nàng đã ra khỏi phủ bằng cách nào, không biết nàng muốn đi đâu, chỉ có thể đi khắp thành tìm kiếm, sau đó người canh giữ thành , thấy một người giống nàng ra khỏi thành.
Ta biết đó chính là nàng.
Cận vệ họ hẳn là chưa đi xa, bây giờ đi rất nhanh là có thể đuổi kịp. Ta giải tán họ, một mình đuổi ra khỏi thành.
Xe ngựa của nàng vẫn chưa đi quá xa, khi ta ép nàng dừng lại, nàng cũng không quá bất ngờ, chỉ với ta, Lương Khiển, dù thế nào thì ta cũng phải đi, kinh thành này đối với ta đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Ta biết nàng ghét nơi này, ta cũng biết ta không thể ngăn cản nàng, nàng muốn đi, không ai ngăn cản , ta rõ ràng biết điều đó vẫn đến.
Khi thành thân, ta đã biết chúng ta không thể bên nhau trọn đời, đến sau này lại tự lừa dối mình rằng mọi chuyện có lẽ sẽ có chuyển biến.
Nàng hỏi ta, có phân biệt cảm của mình là thích hay là áy náy không?
Ta không nên lời, có lẽ dù là gì đi chăng nữa, cũng không đáng để nàng quay đầu lại.
Ta chỉ có thể để nàng đi, rời khỏi nơi ăn thịt người này, đến nơi khác sống thật tốt.
Khi trở về, cha ta nổi trận lôi đình, đã không diệt cỏ tận gốc thì thôi, sao ngươi còn dám thả nàng đi?
Lúc đó ta cảm thấy, thực ra chúng ta cũng chẳng khác gì Triệu Mặc.
Nhiều năm sau, ta cưới một người phụ nữ khác, cả đời chìm nổi trong quyền mưu, đấu đá lẫn nhau, bọn ta phản bội lẫn nhau, không ai có thứ mình muốn.
Khi ta đầy thương tích, già yếu không còn cử , ta đã từng phái người đi dò tin tức, nghe sau này nàng trở nên giàu có, không bệnh mà c h ế t.
Trước kia có người , nàng là hậu duệ của loạn thần tặc tử, dù có chạy trốn cũng không c h ế t tử tế đến cuối cùng, kẻ xuống địa ngục lại là bọn ta.
Bạn thấy sao?