Chức quan của cha ta là mua bằng hai ngàn lượng vàng, nghe lúc cha ta nộp tiền, người đứng đầu đến suýt ngất.
Người ngoài chỉ cho rằng cha ta là kẻ ngốc, chỉ có cha ta biết, ông đã tiêu tán hết gia sản để cầu xin điều gì.
Ta vốn có một người , khi đi ăn ở Dương Châu thì bị một tên côn đồ địa phương đánh c h ế t, quan phủ Dương Châu chỉ một câu c h ế t ngoài ý muốn nhẹ bẫng để đuổi bọn ta đi, cha ta đã nộp rất nhiều đơn kiện đều như đá chìm đáy biển, còn bị quan phủ dùng gậy đuổi đi.
Từ đó về sau cha ta thề phải quan, phải quan lớn nhất trên đời.
Cha ta mua một chức quan không có tiền đồ, vừa bận rộn vừa vất vả, ngay cả quần áo quan bị rách cũng không kịp vá. Những ngày đầu vào kinh, ta và mẹ ta ngày nào cũng ngủ sớm dậy muộn, chỉ để bớt đi một bữa cơm.
Sau đó có một ngày, một nhân vật lớn đột nhiên gõ cửa nhà ta, căn phòng tồi tàn chật hẹp mà suýt rơi nước mắt. Ông ta nắm tay ta , Triệu đại nhân vì nước vì dân, không nên sống khổ sở như .
Sau khi người đó đi, rất nhiều quan sai đến nhà ta, cung kính đưa ta và mẹ ta đến một tòa nhà nhỏ xinh đẹp.
Tối hôm đó cha ta ôm một bộ triều phục mới về, ngồi dưới đèn vuốt ve mãi.
Sau đó, cha ta thăng quan tiến chức, triều phục cũng thay đổi liên tục.
Sau đó nữa, chúng ta chuyển đến sống trong tòa nhà của nhân vật lớn kia.
Cha ta đã dọn sạch sẽ mọi dấu vết trước đó vẫn lập một bài vị cho người đó, mùng một, rằm đều đích thân thắp một nén hương.
Cha ta vào kinh bảy năm, ta cũng đã mười bảy tuổi. Những năm gần đây, người đến cầu hôn đã đạp vỡ ngưỡng cửa cha ta không ưng một ai, ông , con ta là phượng hoàng trong nhân loại, há có thể xứng với những kẻ phàm phu tục tử này?
Bản thân ta biết, ta không phải phượng hoàng gì cả, thơ, ca hát, nhảy múa, ta đều không biết, nếu có gì nổi trội thì cũng chỉ là biết tính toán, biết đan châu chấu đây đều là những thứ mà các tiểu thư khuê các coi thường.
Có lúc ta những tài nữ khác mà ngẩn ngơ, cha ta liền an ủi ta, họ có gì ghê gớm chứ? Không ai bằng A Giản hoạt bát đáng .
Ta không thể với ông, ta cũng muốn gia thế trong sạch, một tài nữ tao nhã, ta cũng muốn không bị người ta coi thường, muốn người đó nhiều hơn.
Có thiếu nữ nào không hoài xuân chứ? Ta cũng sẽ nghĩ đến một người đến mất ngủ.
Lại đến ngày tổ chức thi thơ, những đứa con nhà giàu có này hình như lúc nào cũng buồn chán, cách vài ngày lại phải tổ chức tiệc tùng để vui chơi.
Ta luôn là người mà người khác không muốn mời lại không thể không mời, ta biết họ không muốn gặp ta lần nào ta cũng đến, ta cũng không muốn gặp họ, ta chỉ muốn người đó.
Chàng không phải lúc nào cũng xuất hiện, có khi liên tiếp nhiều lần không đến ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể gặp chàng.
Ta không có bè gì, họ có một vòng xã giao cố định, ta không vào , cũng không muốn vào.
Khi tiệc bắt đầu, ta vẫn ngồi im như một linh vật, họ đấu đá lẫn nhau. Nhưng lần này ta không thấy phiền, vì người đó cũng ở đó.
Lương Khiển, con trai độc nhất của Uy Viễn hầu, người ở kinh thành đều gọi chàng là Tiểu hầu gia.
Khi người ta thích một người thì luôn cảm thấy bản thân chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, ta cũng không ngoại lệ, luôn có rất nhiều lo lắng, không thể giống như các nương nhà khác thoải mái trò chuyện với chàng.
Ta cũng biết, cho dù ta có tốt đến đâu thì chàng cũng sẽ không ta thêm một cái, người như chàng, người có thể lọt vào mắt xanh của chàng cũng là người chọn lựa trong hàng vạn người.
Đây đại khái cũng là một lý do ta thích chàng, rõ ràng là chuyện không thể, mới là chuyện khiến người ta si mê nhất.
Ta không để lộ dấu vết mà lén chàng, trong lòng thầm vui mừng, không ai phiền ta, không ai ý đến ta, không có bè dường như cũng là một chuyện đáng mừng.
Nhưng lần thi thơ này, lại xảy ra một sự cố.
Lần này chủ đề là hoa quả, bình thường sẽ không có ai mời ta thơ, lần này không biết sao, tiểu thư nhà Hoàng Kiểm sự lại như uống rượu giả mà khiêu khích ta, muốn ta và nàng ta đối thơ.
Những người có mặt đều biết ta không có học vấn gì, chưa từng một bài thơ nào, cũng không thèm khó ta.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào ta, ta cảm thấy rất khó xử, cũng khó xử thay nàng ta, một tài nữ đường đường chính chính sao lại cứ bám lấy ta không tha.
Ta thành thật , ta không có học vấn gì, không viết thơ.
Hoàng tiểu thư không tốt bụng chút nào, nàng ta nàng ta chưa từng thấy ai liên tiếp mấy năm thi thơ mà không viết một câu đối nào, Triệu tiểu thư chắc chắn là quá khiêm tốn rồi.
Ta biết nàng ta vẫn luôn bám lấy Bạch tiểu thư nhà Thượng thư bộ Công, Bạch tiểu thư thích Tiểu hầu gia, cũng biết ta thích Tiểu hầu gia, mặc dù không biểu hiện ra ta có thể cảm nhận nàng ta ghét ta.
Hoàng tiểu thư này cố ý ta mất mặt, hoặc là để thể hiện bản thân trước mặt mọi người, hoặc là để lấy lòng Bạch tiểu thư.
Nhưng dù là thế nào, bọn họ đều không tính toán rõ ràng, ta là người không quan tâm đến sĩ diện.
Hoàng tiểu thư không chịu buông tha, , Triệu tiểu thư sợ rồi sao?
Ta xoay chén rượu một lúc, bất đắc dĩ , thơ cũng không phải là không .
Bạn thấy sao?