DAO MỔ TÌNH YÊU - Phần cuối
Edit | Beta: Nhược Ảnh
------------
11
Ngô Tranh giỏi giang khỏi phải bàn, chỉ dựa vào quan sát thôi mà ta đã đoán ra cách gi.ế.t người và xử lý th.i t.h.ể của chúng tôi rồi.
Nhưng Ngô Tranh không biết, thật ra chứng cứ giấu ngay trước mắt ta.
12
Sau khi Ngô Tranh trở về, hàng xóm láng giềng cùng tụ tập trước cục cảnh sát, cầu cảnh sát dừng việc quấy rối Hàn Vũ lại, chuyện lớn đến mức còn lên cả hot search.
Cuối cùng Hàn Vũ chủ xoa dịu hình và cầu phía cảnh sát bồi thường, ấy không đưa ra lời đề nghị nào quá đáng, chỉ muốn nhận phí vệ sinh và phí tổn thất thời gian việc mà thôi.
Tôi biết chắc Ngô Tranh vẫn chưa từ bỏ, hiện tại ta sẽ không thể điều nguồn cảnh sát như trước nữa, phía trên đang sắp xếp để ra chỉ thị xử lý vụ Lưu Khải thành vụ án trẻ bị lạc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sau khi cảnh sát tuyên bố Hàn Vũ thoát khỏi diện nghi, cha mẹ Lưu Khải vẫn một mực xem ấy là hung thủ, còn nhiều lần tới cửa quấy .
Cũng không trách , tuy họ chẳng chăm sóc Lưu Khải, có gì thì thằng bé đó cũng là máu mủ của họ cơ mà.
Sau khi hàng xóm phát hiện, mọi người chặn đôi vợ chồng kia lại rồi đánh cho một trận trong cửa tiệm của Hàn Vũ, thế là họ không dám xuất hiện công khai như trước nữa.
Nhưng vào đêm khuya, tiệm bánh của Hàn Vũ thường bị người ta ném đá, tủ kính bị đập vỡ nhiều lần, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán đấy là chuyện tốt do vợ chồng cực phẩm kia ra.
Tôi đề nghị Hàn Vũ báo cảnh sát, ấy không muốn đến cảnh sát.
Mặt khác, trạng thái tinh thần của Hàn Vũ ngày càng sa sút.
Cô ấy vốn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đẹp đến độ chỉ cần tôi liếc là vợ tôi đã nổi cơn ghen rồi. Vậy mà vẻ xinh đẹp ấy đã dần tàn lụi kể từ khi bi kịch kia xảy ra, thậm chí ấy còn chẳng biết là thế nào nữa.
Chúng tôi đề nghị ấy đóng cửa tiệm, về với ông bà một thời gian, hoặc đi luôn đừng quay lại đây nữa. Nhưng ấy không muốn, dẫu sao đây cũng là nơi chứng kiến quãng thời gian hạnh phúc của hai mẹ con ấy mà.
13
Đến Tết, sau khi vợ cho phép, tôi gọi Hàn Vũ tới ăn cơm cùng gia đình chúng tôi.
Cô ấy không đụng vào món thịt nào mà cứ lơ đãng bới mấy hạt cơm trong chén, có lẽ đối với ấy, ăn cơm chỉ là việc để duy trì sự sống mà thôi.
Nhân lúc vợ tôi đang rửa chén, Hàn Vũ với tôi: “Sau khi Tiểu Kỳ chết, tôi thường nghe thấy giọng của con bé, có lúc còn cảm giác nó đang trốn sau lưng tôi, như thể đang chơi trốn tìm với tôi .”
“Nhưng lần nào quay đầu lại, tôi cũng bị sự thật đè ép đến vỡ vụn. Hóa ra con bé đã đi mất rồi, nó sẽ không bao giờ… nghịch ngơm hay phách, cũng không còn bôi hồ dán khắp phòng, và cũng không bao giờ… gọi tôi là mẹ nữa.”
“Tôi cứ ngỡ báo thù xong thì vết thương lòng sẽ xoa dịu, cho nên tôi mới gi.ế.t Lưu Khải, vết thương đó chẳng những không lấp đầy, ngược lại nó còn rách toạc ra… Chẳng lẽ tôi đã sai rồi ư?”
Tôi muốn an ủi ấy, trạng thái của Hàn Vũ còn kém hơn tôi tưởng tượng.
G.i.ế.t người là hành vi chống lại loài người, dù có là binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh thì họ cũng sẽ mắc kẹt trong sự tự trách sau khi chiến tranh kết thúc.
Hàn Vũ chỉ là một người mẹ đáng thương gặp phải bất hạnh, dù cho cơn giận dữ đã giúp ấy báo thù thành công thì việc nhân cách của ấy hoàn toàn sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hàn Vũ lau nước mắt rồi với tôi: “Anh này, tôi muốn chút chuyện cho Lưu Khải.”
Tôi vô thức suy diễn câu này thành việc ấy muốn tự thú, thế là tôi vội lên: “Cô điên rồi à? Con của tôi vẫn chưa trưởng thành đâu, tôi không thể ngồi tù .”
“Tôi không lo nhiều đến thế, tôi nhất định phải chuyện này.”
14
Quyết định của Hàn Vũ khiến cuộc sống của tôi ngày càng bất ổn.
Nếu ấy quyết tâm tự thú thì chắc chắn sẽ dính líu đến tôi, thì tôi phải ngồi tù ít nhất năm năm, đó là trong huống lạc quan nhất rồi đấy.
Nếu cảnh sát điều tra ra tôi chống đối kiểm tra, giấu giếm không báo án, thậm chí liệt tôi vào tội đồng lõa với Lưu Khải… Đến lúc đó, e rằng tôi còn chẳng tham gia hôn lễ của con .
Với trạng thái tinh thần như lúc này của Hàn Vũ, dù ấy có ra chuyện điên rồ nào đó thì cũng chẳng có gì kỳ quái. Hiển nhiên, tôi không thể trông cậy vào việc đạo lý với ấy rồi.
Nếu huống xấu nhất xảy ra, tôi sợ rằng mình sẽ phải…
Tôi vội vàng dập tắt suy nghĩ đó ngay, những ý tưởng đáng sợ cứ lượn lờ trong đầu tôi
Con người ấy à, ai cũng ích kỷ mà thôi.
15
Cha vợ tôi không khỏe nên vợ tôi quyết định đưa con về quê hai ngày, thế là trong tiệm mì chỉ còn mỗi tôi.
Đột nhiên Hàn Vũ gửi tin nhắn cho tôi, ấy rằng đèn trong tiệm bánh của ấy bị hỏng, cả điều hòa cũng không thể tắt , nhờ tôi sang đó xem giúp.
Tôi lấy một đôi găng tay trong ngăn kéo ra rồi bỏ vào túi.
Tôi quyết định hôm nay sẽ khuyên nhủ Hàn Vũ lần cuối, nếu có thể, tôi hy vọng mình sẽ không phải đến mức kia.
Nhưng nếu buộc tôi phải lựa chọn ấy hay là tôi, đương nhiên tôi phải chọn bản thân mình rồi.
Tôi tới tiệm bánh của Hàn Vũ, ấy bộ phân phối điện ở trong một gian phòng nhỏ, trước kia đây là phòng vệ sinh, không có cửa sổ, bên trong tối đen chẳng thấy gì.
Tôi lấy điện thoại ra mở đèn pin, tìm một lúc lâu mà chẳng thấy bộ phân phối điện đâu.
Đúng lúc này, cửa đằng sau bị người ta khóa lại.
Tôi kinh hãi chạy tới đập cửa, chất vấn Hàn Vũ vì sao muốn nhốt tôi lại.
Hàn Vũ chẳng tiếng nào, ngược lại còn khóa cửa lại bằng ổ khóa.
Tôi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, chẳng lẽ Hàn Vũ đã đoán tôi muốn gì nên mới nhốt tôi lại, sau đó tự thú với cảnh sát ư?
Con mẹ nó!
Tôi đạp mạnh vào cửa mấy lượt, đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, hình như có hai người đang lên đây.
Tôi không dám phát ra tiếng , cánh cửa này là cửa phòng vệ sinh kiểu cũ, bên dưới có một lỗ thông gió, tôi nằm rạp xuống đất quan sát bên ngoài thông qua đó.
Tôi phát hiện, người đến đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này không phải là cảnh sát mà là cha mẹ của Lưu Khải.
Tôi lâm vào hoang mang, tại sao Hàn Vũ lại bảo bọn họ đến đây? Chẳng lẽ ấy muốn dùng cái ch.ế.t để tạ tội với họ?
Nhưng cha mẹ Lưu Khải đâu có ngu, dù Hàn Vũ có thừa nhận mọi chuyện thì họ sẽ không kích đến mức gi.ế.t ch.ế.t ấy đâu, bọn họ chỉ cần báo cảnh sát là .
Dẫu sao thương họ dành cho Lưu Khải ít ỏi đến thê thảm, hoàn toàn không thể so sánh với Hàn Vũ .
Hàn Vũ rót trà, thậm chí còn lấy hai ổ bánh mì mời họ, chính là loại mà dạo gần đây ấy hay ăn.
Mẹ của Lưu Khải vỗ mạnh lên bàn: “Rốt cuộc giấu con tôi ở đâu? Nhanh giao thằng bé ra đây, bằng không hôm nay không yên với tôi đâu.”
Hàn Vũ vẫn ung dung: “Tôi đâu có bắt hay nhốt Lưu Khải, chính nó đến đây rồi không muốn gặp cha mẹ, bởi vì hai người không thương nó, không xứng cha mẹ của nó.”
Mẹ Lưu Khải đỏ mặt: “Cmm! Ai, ai tao không thương con trai hả?”
“Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi, hai cái bánh này nằm trong mẻ bánh bị hỏng, vừa cứng vừa khó nuốt, nếu hai người ăn hết thì tôi sẽ tin hai người.”
Cha mẹ Lưu Khải liếc nhau, sau đó họ đành cầm bánh mì lên rồi ăn ngấu nghiến, chỉ trong chốc lát, hai người họ đã ăn xong rồi.
Hàn Vũ đứng dậy, kề sát bên tai mẹ Lưu Khải rồi thì thầm cái gì đó.
Mẹ của Lưu Khải tựa như phát điên, bà ta vừa ngồi trên người Hàn Vũ vừa bóp chặt cổ ấy, còn cha của Lưu Khải dùng chày cán bột vừa to vừa nặng đập mạnh vào đầu Hàn Vũ.
Mỗi một lần đập xuống, tay chân của Hàn Vũ vô thức co quắp lại, từ đầu tới cuối, ấy chẳng có bất kỳ hành phản kháng nào.
Tôi che kín miệng mình lại.
16
Sau khi hành hung xong, cha mẹ Lưu Khải sợ đến mức không kịp dọn dẹp hiện trường mà bỏ chạy thục mạng.
Tôi vội báo cảnh sát, sau đó ra sức đạp vào cửa, cuối cùng bản lề cũng rơi ra.
Tôi chen ra khỏi khe hở rồi vội chạy đến kiểm tra vết thương của Hàn Vũ, không kịp nữa rồi.
Phần gáy đã biến dạng nghiêm trọng, m.á.u và não lẫn vào nhau rồi chảy ra từ tai và mũi của ấy.
Kỳ quái là, rõ ràng bị hành hạ cho đến ch.ế.t, Hàn Vũ lại nở nụ thật thanh thản.
Thậm chí hai tay của ấy còn thả lỏng chứ chẳng phải nắm thành quyền như kiểu phản kháng kịch liệt, tựa như ấy đã bình tĩnh đón chờ cái ch.ế.t của mình .
Sau khi cảnh sát tới hiện trường, tôi cung cấp đầy đủ chứng cứ và manh mối cho họ. Mấy tiếng sau, bọn họ đã tóm cha mẹ của Lưu Khải.
Tòa án khởi tố bọn họ tội gi.ế.t người, cha của Lưu Khải bị kết án t.ử h.ì.nh, còn người mẹ thì tù chung thân.
Kỳ quái là, khi cán bộ kiểm sát hỏi lý do sát Hàn Vũ thì hai người họ đều im lặng chẳng gì.
17
Mấy ngày sau, tôi nhận một bức thư từ con , là Hàn Vũ viết cho tôi.
【Khi đọc bức thư này, có lẽ tôi đã ch.ế.t rồi. Xin đừng đau buồn cho tôi, tôi rất mừng vì mình có thể qua thế giới bên kia để đoàn tụ với Kỳ Kỳ. Đối với tôi, cái ch.ế.t chính là sự giải thoát tốt nhất.
Tôi luôn nghĩ về chuyện đã qua, rốt cuộc hành báo thù của mình có thật sự ý nghĩa hay không? Tôi chẳng nhận an ủi nào từ cái ch.ế.t của Lưu Khải, ngược lại, tôi cảm thấy lòng mình hệt như khoảng trống vô tận.
Nhưng kết luận lại thì, một người mẹ như tôi nhất định phải vung con dao mổ đó lên, bởi vì đấy là sứ mệnh của tôi, tôi không cần luật pháp hay bất kỳ người nào đánh giá về mình.
Tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cha mẹ của Lưu Khải, nếu bọn họ thương con trai mình thêm một chút thôi, thì có lẽ tôi đã không phải chịu đựng nỗi bi kịch này, cho dù luật pháp không truy cứu bọn họ thì tôi cũng không thể để họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tôi dùng tính mạng của mình để trừng bọn họ, đây là việc duy nhất tôi có thể vì Lưu Khải.】
18
Hàn Vũ để lại ít tiền, nhờ tôi lo hậu sự và đặt tro cốt của ấy cùng chỗ với Tiểu Kỳ.
Tôi cố gắng hoàn thành tâm nguyện cho ấy, ngày giỗ hằng năm tôi đều dẫn con đến tảo mộ hai mẹ con họ, thắp hương, cầu nguyện cho họ đoàn tụ trong vòng luân hồi.
Con tôi đã đủ tuổi hiểu cái ch.ế.t và sự sống, con bé luôn hối hận vì cho rằng nếu nó theo sau, nhắc nhở Tiểu Kỳ cách xa Lưu Khải thì có lẽ bi kịch này đã không xảy ra.
Tôi dịu dàng xoa đầu con bé.
“Xã hội này có rất nhiều việc nguy hiểm mà chúng ta không ngờ , cha không thể bảo vệ con mãi mãi, cho nên con phải biết bảo vệ bản thân, bằng không, dù cha có ch.ế.t cũng sẽ báo thù cho con.”
Con ôm chầm lấy tôi: “Con không muốn cha báo thù cho con đâu, cha yên tâm, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
19
Từ đó về sau, trong tiệm mì của tôi xuất hiện một vị khách quen, người đó không ai khác ngoài Ngô Tranh.
Cấp trên rút ta khỏi tiền tuyến, buộc ta về việc trong văn phòng, thế là ta bỏ việc, chạy đi thám tử.
Giờ đây ta đã xem tiệm mì này là căn tin của mình, cứ rảnh là chạy tới đây ăn mì, lại còn nghiêm mặt hỏi tôi xem có thể thẻ thành viên cho mình hay không nữa chứ.
“Hầy, sinh viên xuất sắc này, cậu có thể cho tôi biết, lúc đó tôi suy luận đúng hay sai thế?”
Đây là câu hỏi Ngô Tranh thích hỏi tôi nhất.
Tôi bị quấy rầy suốt, thành ra bực mình, thế là quyết định cho ta biết đáp án:
“Suy luận của hoàn toàn chính xác, có điều tìm sai chỗ rồi, địa điểm án không phải là trong tiệm bánh của Hàn Vũ.”
Ngô Tranh kinh ngạc: “Sao có thể? Tôi cứ tưởng Hàn Vũ sẽ gi.ế.t Lưu Khải trong tiệm bánh của mình để an ủi linh hồn con chứ.”
“Đúng là ấy đã gi.ế.t Lưu Khải trong tiệm bánh của mình, Hàn Vũ có hai tiệm bánh, một cửa tiệm khác ở ngay bên cạnh tiệm còn lại, các trang thiết bị sắp đặt giống hệt nhau.”
Chủ nhà mà Hàn Vũ đang ghen ghét khi thấy việc kinh doanh của ấy quá khấm khá, thế nên họ liên tục tăng giá nhà, hòng ép ấy rời đi. Bởi Hàn Vũ chỉ có thể tìm nơi khác để chuyển nhà.
Sau khi gi.ế.t ch.ế.t Lưu Khải, Hàn Vũ lập tức dọn nhà, dời biển quảng cáo. Bởi vì cách trang trí giống nhau như đúc nên Ngô Tranh không nhận ra, dẫu sao cũng chẳng có ai đếm xem cửa tiệm của Hàn Vũ là gian hàng thứ mấy ở nơi này.
Ngô Tranh như bừng tỉnh, ta lẩm bẩm: “Được rồi, coi như tôi không tìm ra hiện trường vụ án đi, cớ sao tôi cũng không tìm ra tro cốt của Lưu Khải? Với trọng lượng của thằng nhóc đó, dù có đốt sạch đến đâu thì cũng phải còn 2kg tro cốt, tôi chẳng thấy dấu vết nào trong cống ngầm hay thùng rác cả.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết. Hàn Vũ là người xử lý tro cốt, có lẽ câu hỏi ấy sẽ không bao giờ có đáp án đâu.”
Ngô Tranh thất vọng rời đi.
Đúng là Hàn Vũ không cho tôi biết ấy đã xử lý đống tro cốt như thế nào, tôi có thể đoán sơ qua.
Chỉ sợ ấy đã bỏ tro cốt vào bột mì rồi nướng chúng thành bánh mì.
Kể từ khi gi.ế.t Lưu Khải, ngày nào Hàn Vũ cũng gặm bánh mì, ấy cứ gặm từng chút, từng chút…
Có lẽ mùi vị của nó rất kinh khủng, thậm chí còn trộn lẫn xương hoặc răng, ấy vẫn ăn bằng hết.
Cô ấy để lại hai ổ bánh mì cuối cùng cho cha mẹ của Lưu Khải, lừa bọn họ ăn chúng.
Đó chính là… sự trả thù của người mẹ.
---- HẾT ----
Bạn thấy sao?